HĐBA 6: Bí mật của tình yêu
2015-01-06 16:55
Tác giả:
Giọng đọc:
Nhím Xù
Hộp đen bí ẩn_ Tình yêu trong mỗi trái tim chúng ta luôn là nơi trong lành nhất, tinh khiết nhất và cũng là nơi ấm áp nhất mỗi khi chúng ta gặp những chuyện không hay trong cuộc sống. Có thể nói đó là chỗ dựa tinh thần của mỗi một trái tim, mỗi một cuộc đời. Và theo tôi, nếu nói Tình yêu là điều quan trọng nhất trong cuộc sống cũng không sai. Nhưng để thể hiện tình yêu thương với một ai đó đôi khi rất khó bởi đâu dễ diễn tả bằng lời những yêu thương ? Nhưng Nhím xù cũng biết rằng, mỗi một trái tim biết yêu thương sẽ luôn đem đến những điều kỳ diệu và những hạnh phúc ý nghĩa. Những niềm hạnh phúc ấy khiến con người sống thiện lương hơn, yêu cuộc đời hơn và cũng khiến cuộc đời này đẹp hơn rất nhiều. Ngày hôm nay chuyên mục HĐBA xin gửi tới các bạn thính giả thân mến một câu chuyện đầy ý nghĩa và ngọt ngào của tinh yêu. Câu chuyện này được gửi tới từ bạn đọc Minh Vũ.
Câu chuyện của tôi:
Đã qua bao mùa đông qua nhưng tôi vẫn nhớ như in ngày đông ý nghĩa ấy, nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi, thay đổi cả con người, cách nghĩ và cách nhìn nhận cuộc sống – đó là mùa đông năm tôi 19 tuổi. 19 tuổi, cái tuổi chưa đủ chín chắn, chưa đủ trưởng thành nhưng cũng không còn non nớt với cuộc sống, tôi tự cho mình những phút giây bồng bột quên đi chính mình, thuốc lá, tụ tập đàn đúm, rượu chè, đi “bão” đêm, thậm chí là đua xe, đánh lộn.
Bỏ qua mọi lời khuyên của ba và những giọt nước mắt của mẹ, tôi lao mình vào những cuộc vui bởi suy nghĩ tuổi trẻ mà, phải dám nghĩ dám sống chứ, tất nhiên đó là cách nghĩ nhưng hành động thì lại luôn quá đà khiến mọi chuyện dần dần trượt ra khỏi ranh giới đúng – sai.

- Anh ơi, làm sao cứu con bây giờ , anh ơi? – Tiếng mẹ tôi nức nở kèm theo tiếng khóc run rẩy.
- Em đừng lo, bác sĩ sẽ cứu được 2 đứa trẻ thôi.
- Nhưng họ vừa bảo là phải truyền máu, mà chúng ta thì…. Chúng ta không thể truyền máu cho thằng Vũ được, nhóm máu của nó không giống chúng ta.
- Em yên tâm, anh đã gọi điện đến người bạn làm ở bệnh viện này rồi, họ sẽ có kho lưu trữ máu trong trường hợp này mà.
Tai tôi lùng bùng, những điều bố mẹ nói sau đó tôi gần như không còn nghe rõ. Thứ duy nhất tôi nghĩ đến chính là : không cùng nhóm máu thế có nghĩa là sao? Rồi tôi lại gạt ngay đi ý nghĩ đó bởi tôi nhớ láng máng đến những điều tôi đã từng được biết về nhóm máu di truyền theo quy luật Mendel.

- Anh ơi, em đau lòng quá, tại sao lại đau lòng thế này cơ chứ, dù thằng Vũ không phải là đứa con chúng ta rứt ruột sinh ra nhưng… em sẽ không sống nổi nếu con có mệnh hệ gì.
- Em đừng như thế, có rối lên cũng chẳng được gì, bác sĩ đã thăm khám rồi, chắc chắn con sẽ không sao đâu em à.
Tiếng ba tôi an ủi mẹ, và tôi nhận ra dù an ủi mẹ nhưng ba tôi vẫn không dấu được sự run rẩy mơ hồ trong giọng nói. Ầm ầm, trong đầu óc tôi lúc ấy chỉ còn những tiếng sấm đì đùng của bão tố. Tôi không phải là con của ba mẹ, vậy thì tôi là con ai? Tại sao ba mẹ lại nuôi tôi, tai sao tại sao? Hàng ngàn vạn câu hỏi tại sao ùa đến cuốn tôi vào vực xoáy mê man trong cơn đau truyền đến từ chân. Tôi lim đi trong nỗi lo sợ mất mát hiện hữu.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy ánh mắt mẹ trũng sâu sau đêm dài mất ngủ, nhưng đáy mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc. Bàn tay mẹ nắm chặt lấy tay tôi, bàn tay với những đường gân xanh nhạt nhưng ấm áp đang phủ lên mu bàn tay cắm dây truyền của tôi. Ánh mắt ấy của mẹ, cái siết tay của mẹ khiến tôi chợt nhận ra rất nhiều điều, rằng dù tôi không phải con đẻ do mẹ rứt ruột sinh ra, nhưng tình yêu của mẹ dành cho tôi không vì thế mà ít hơn bất cứ người mẹ nào trên Thế gian này. Sống mũi cay xè, tôi mấp máy nói lời xin lỗi khi đôi môi nứt nẻ và chất giọng khản đặc của kẻ ốm đau. Mẹ không nói gì chỉ lặng lẽ pha cho tôi một ly sữa ấm, đôi bờ vai run lên và tôi hiểu mẹ đang khóc. Đã bao nhiêu lần tôi làm mẹ khóc nhưng lần này tôi đã thấm thía nỗi đau trong những giọt nước mắt mặn chát của mẹ. Khi tôi tỉnh lại lần thứ hai thì ba tôi cũng đang ở bên cạnh, ông không trách cứ gì tôi mà vỗ nhẹ vào vai tôi trầm ngâm. Sự im lặng ấy của ba cũng đã quá đủ cho một đứa con như tôi, nỗi ân hận dâng đầy trong tim biến thành những giọt nước mắt, lần đầu tiên tôi biết khóc vì ba mẹ.
Cô gái bị tôi gây tai nạn hôm ấy tên là Ngân, Linh Ngân một cô gái mới 17 tuổi. Vụ tai nạn khiến em phải nghỉ học mấy tháng, trong mấy tháng ấy tôi đã trở thành người bạn của em, cũng trở thành người chăm sóc em khi không có ai ở bên chúng tôi. Sự tình cờ của vụ tai nạn ấy khiến tôi thấm thía tình cảm gia đình, cũng cho tôi nhận ra sự kỳ diệu của duyên phận khi dần dần tôi cảm mến và yêu em lúc nào không biết. Tình cảm ấy cứ tự nhiên đến, tuy rằng tôi đã để lại ấn tượng không tốt trong mắt ba mẹ em nhưng vì yêu em, vì những điều tôi ngộ ra trong những tháng ngày kỳ diệu này, tôi đá quyết định thay đổi. Tôi tập trung vào việc học đã bỏ bê bao lâu nay, học lại từ đầu bài học yêu thương một ai đó, và luôn cố gắng ở bên ba mẹ bất cứ khi nào rảnh rỗi. Sự thay đổi của tôi khiên ánh mắt ba lấp lánh niềm vui, nụ cười tươi đã xuất hiện lại trên môi mẹ và cả em – cô gái kỳ diệu của duyên phận đã bắt đầu đáp lại tình cảm của tôi.

Và bây giờ sau hơn 10 năm, ngày mai tôi chính thức trở thành chú rể, và người tôi lấy làm vợ chính là cô gái bé nhỏ năm nào tôi gây ra tai nạn. Vết sẹo trên chân tôi, tôi không muốn xóa đi, bởi nó là dấu tích của tình yêu, của những điều kỳ diệu và của hạnh phúc bất ngờ đến với tôi – một kẻ suýt chút nữa đã buông bỏ cuộc đời của mình không hề hối tiếc. Sau 10 năm, tôi không hề nhắc lại bí mật mà tôi vô tình biết được từ ba mẹ, bởi tôi biết dù có điều gì xảy ra thì tình yêu của ba mẹ dành cho tôi vẫn không bao giờ thay đổi. Câu chuyện của tôi có lẽ sẽ chẳng có những điều giật gân gây sốc, nhưng điều mà tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng: Với tình yêu trong mỗi chúng ta, chúng ta luôn có thể làm nên những điều không thể. Mến chúc các bạn một kỳ nghỉ lễ năm mới an lành và ấm áp bên những người thân yêu của mình.
Ngày 1/1/2015
Minh Vũ
- Hộp đen bí ẩn được thực hiện bởi Nhím Xù và nhóm sản xuất Dalink Studio
- Chương trình được phát trực tuyến vào sáng thứ 3 hàng tuần
- Chủ đề tuần sau: Bệnh "cầm nhầm" đáng thương hay đáng ghét?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?