Hành trình bồ công anh và gió
2014-11-17 01:00
Tác giả: Hi Tường
Năm anh 25 tuổi, em 24 tuổi, Skype:
- Này, một tháng nữa em về đấy.
- Biết rồi, thấy hình em tốt nghiệp. Đẹp lắm. Chúc mừng em.
- Cám ơn nha, hihi
- Em có dự định gì chưa?
- Em định đi du lịch một thời gian đã. Nhớ Việt Nam quá đi. À, Quang cũng sẽ về chung với em.
- Cậu ta học xong rồi à?
- Chưa anh. Chương trình thạc sĩ 2 năm lận. Nhưng phải tiễn em về chứ.
- Quang chu đáo thật.
- Chứ sao. Có bạn gái là phải biết thương thôi.
- Ghen tỵ với em đó.
- Em biết mà, haha
Năm anh 25 tuổi, em 24 tuổi, em về nước được nửa năm. Quán Mộc:
- Em nhớ Quang quá anh ạ.
- Hai người không phải ngày nào cũng chat và điện thoại sao.
- Đúng rồi. Nhưng dạo này anh ấy hay trả lời nhát gừng, cũng không còn nói nhiều với em như xưa.
- Có chuyện gì à?
- Quang nói việc học nhiều và căng thẳng… Em muốn bay qua đó thăm Quang.
- … Nếu em muốn thì cứ đi.
Hai tuần sau, em về và khóc trên vai anh hết một buổi chiều. Quang không chịu nổi sự xa cách, thậm chí anh ta đã quen một người bạn gái mới. Đôi khi tình yêu không thể trải qua thử thách dù niềm tin của một người có lớn thế nào chăng nữa… khi không đủ cho người kia.
Năm anh 21 tuổi, em 20 tuổi, công viên:
- Anh, em nghĩ là chúng mình nên dừng lại.
- Tại sao? Chỉ vì em phải đi du học thôi sao? Anh có thể đợi…
- Ý em không phải như thế… Em muốn được nhìn ngắm thế giới này. Em muốn được… tự do làm mọi việc em thích. Em không muốn ràng buộc quá sớm.
- Em vẫn có thể có không gian riêng của mình. Anh vẫn ở đây, bên cạnh em khi em cần.
- Không, anh à. Em không muốn anh đợi em. Em không dám hứa chắc điều gì. Tụi mình… vẫn còn quá trẻ, đúng không anh?
- … Anh hiểu rồi. Anh tôn trọng quyết định của em. Anh vẫn sẽ luôn chúc em hạnh phúc.
- Cám ơn anh.
Năm anh 26 tuổi, em 25 tuổi, rạp chiếu phim:
- Em dám coi phim này thật à?
- Ừm… Không dám cũng phải thử chứ sao. Sau hôm nay thì không còn cơ hội nữa.
- Nói bậy không. Em đi công tác thôi chứ có phải đi luôn đâu.
- Nhưng em đi đến một năm lận. Ở bên đó thị trường còn rất mới, có rất nhiều việc phải làm, sẽ không thể về đâu. Lại còn không có ai quen thì làm sao em dám đi xem phim ma một mình chứ!
- Em muốn thì anh sẽ lên mạng kiếm phim về rồi gửi cho em.
- Thôi thôi em không dám xem đâu… Anh này, anh đi với em vậy… chị ấy có ghen không?
- Ghen gì chứ. Hai người cũng gặp qua nhau rồi mà.
- Thì gặp là thế thôi… Phụ nữ mà, hay ghen lắm.
- Chị ấy không trẻ con như em đâu.
- Này, anh nói móc em đấy hả! Mà… hai người đã tính gì đến chuyện cưới hỏi chưa?
- … Chắc là năm sau sẽ làm đám hỏi.
- Vậy hả! Chúc mừng anh nha! Nhớ báo cho em biết đó.
Năm anh 26 tuổi, em 25 tuổi, Noel, Skype:
- Bên này lạnh quá anh ạ!
- Em nhớ mặc thêm áo ấm, choàng khăn vào cổ, không khéo lại viêm họng nữa bây giờ.
- Biết rồi, ông cụ non!
- Tôi nhắc rồi mà lần sau có than bệnh là tôi bay qua bên đấy cốc đầu!
- Ôi, em biết rồi ông cụ non dài hơi. Mà sao giờ này anh còn ngồi ở đây, chưa chuẩn bị đón chị đi chơi nữa à.
- …
- Anh sao thế?
- Tụi anh chia tay rồi.
- …Chuyện gì vậy? Sao những lần nói chuyện trước em không nghe anh nói gì cả? Không phải hai người định qua Tết làm đám hỏi sao?
- Anh không muốn nhắc chuyện này nữa.
- … Được rồi. Khi nào anh muốn nói, em sẽ nghe.
- Em.
- Gì anh?
- … Giáng sinh vui vẻ!
- … Um… anh cũng vậy… Giáng sinh vui vẻ.
- Alo?
- Happy New Year! Năm mới khỏe mạnh, làm ăn phát tài, tiền vô như nước! Nhớ lì xì em đó nha!
- Happy New Year. Tưởng là ở bên đó vui quá, quên luôn… Tết bên này rồi.
- Sao quên được! Em nhớ Việt Nam muốn khóc luôn nè…
- Thì ai bảo nhận lời ở lại thêm một năm làm gì. Chứ không phải ở bên đó vui lắm sao!
- …
- Alo, sao im lặng vầy nè. Alo…
- …
- Em sao vậy? Em khóc hả? Có chuyện gì vậy em? Trả lời anh đi, em làm anh lo quá.
- .. Có gì đâu… thì em nói rồi… hic… em nhớ Việt Nam, nhớ nhà, nhớ anh, nhớ Tết… Bên này buồn lắm. Mọi người chỉ biết có cắm đầu vào công việc… Mỗi sáng thức dậy… em đều muốn về ngay…
- … Vậy sao em không về?
- … Em… Em không muốn ở lại. Em sợ mình lại nhớ Quang. Lại đến kiếm Quang… người ta có vợ rồi, còn em… em chỉ có một mình.
- … Em khờ quá…Em đâu có một mình…
- … Thôi không nói chuyện này nữa… Giao thừa vui không anh? Anh có đi xem pháo hoa không?
- Vui, pháo hoa vẫn như mọi năm thôi. Anh dọn bàn cúng xong sẽ chở mẹ đi chùa hái lộc đầu năm.
- Thích quá! Em cũng sẽ đi chùa bên này. Em sẽ cầu cho anh một lá bùa bình an nha.
- Ừ… Anh cũng sẽ cầu cho em một lá bùa. Năm mới nhiều niềm vui mới nha em.
- Um… Cám ơn anh. Năm mới vui vẻ …
Năm anh 20 tuổi, em 19 tuổi. Giao thừa, công viên:
- Sao lâu quá vậy anh?
- Còn khoảng 15 phút nữa thôi. Em nôn lắm à?
- Nôn chứ, đây là lần đầu tiên em được xem pháo hoa trực tiếp đó!
- Nếu em thích thì mỗi năm anh sẽ cùng em đi xem.
- Dĩ nhiên là vậy rồi. Không chỉ vậy, anh phải luôn đợi em là người chúc Tết đầu tiên. Không được nhận tin nhắn, nghe điện thoại hay gặp ai trước em khi bắt đầu qua giây đầu tiên của năm mới. Nghe rõ chưa!
- Trời, lại có thế nữa hả?
- Chứ sao? Giờ anh có chịu không?
- Ờ… anh hứa. Chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau vào mỗi khoảnh khắc đón năm mới,
Năm anh 28 tuổi, em 27 tuổi, sân bay:
- Chào mừng em đã về lại Việt Nam thân yêu!
- Anh này! Lại còn làm bảng chào mừng em nữa! Người ta nhìn quá trời, ngượng chết đi được!
- Ha ha, thì cô gái yêu nước đã được về lại quê hương yêu thương. Phải long trọng chứ!
- Thôi đi đi. Anh lớn già đầu rồi mà còn trẻ con quá.
- Đưa hành lý đây. Mình đón taxi …
Anh chưa kịp nói hết câu. Em ôm chầm lấy anh. Vẫn mùi hương quen thuộc đó, vẫn vòng tay đó, vẫn hơi ấm đó. Anh lắng nghe tim mình lại rộn lên nhịp đập của năm 18, 19 tuổi khi chúng ta mới yêu nhau.
Năm anh 28 tuổi, em 27 tuổi, quán Mộc:
- Đã lâu lắm rồi không ghé, không ngờ quán vẫn như xưa anh nhỉ?
- Ừ, anh vẫn thường ghé. Quán không đổi bất cứ thứ gì.
- …
- Em sao rồi? Đã kiếm được chàng nào chưa?
- Em hả?... Um, không anh ơi… Không hiểu sao nữa, em có cảm giác mình không còn mong chờ vào ai nữa.
- …
- Anh này, chắc em già thật rồi anh nhỉ?
- Cô mới đúng là bà cụ non! Mời từng này tuổi mà đã tự cho mình già, vậy tôi thì sao!
- Hì, đúng rồi, vậy anh thì sao? Sắp được xếp vào hàng 3 rồi đấy!
- Hàng 3 thì hàng 3… Anh đâu có sợ.
- Lãng tử chưa kìa!
- Nói chứ… anh cũng đang tìm hiểu một người. Cô ta là giáo viên mầm non…
- Chắc chị hiền lắm anh nhỉ?...Anh này, anh có tin gì của Quang không?
- … Không, anh không có gặp hay tìm hiểu gì…
Năm anh 29 tuổi, em 28 tuổi. Bệnh viện, 2 giờ sáng:
- Em! Sao đến giờ mới gọi điện cho anh hả.
- …Em … không muốn làm phiền… anh
- Trời, em có xem anh là bạn không hả?
- …Em…
- Anh xin lỗi… Em đừng khóc… Em đau lắm hả?
- Dạ… Bác sĩ nói… có lẽ em bị xuất huyết bao tử…
- Em nằm yên đó. Để anh đi gặp bác sĩ. Đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Đừng sợ.
- … Em biết… Cám ơn anh
Năm anh 29 tuổi, em 28 tuổi. Bệnh viện, một tuần sau:
- Em ăn cháo đi.
- Dạ.
- Em nè. Đêm hôm đó anh rất giận em. Gia đình em đều không còn ở đây nữa rồi. Em cũng không có người thân hay bạn bè gì nhiều. Sao em lại có thể để mình một mình nguy hiểm vậy hả? Dù trong bệnh viện có y tá hay bác sĩ, nhưng đâu có ai có thể bên cạnh em. Nếu có chuyện gì thì sao?
- …
- Nếu không phải đau đến không chịu nổi, có phải em cũng giấu anh luôn đúng không?
- Em xin lỗi…
- Em có biết anh lo như thế nào không? Trên đường chạy xe đến đây, anh lo thắt cả tim. Anh chỉ biết cầu trời rằng em sẽ ổn. Em có biết là khi anh nhìn thấy em nằm co quắp người lại đau đớn, lúc đó anh như thế nào không?
- Em biết… Em xin lỗi. Nhưng… em đâu phải cô gái mới lớn nữa đâu hả anh? … Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình… em đâu thể trông chờ anh sẽ bên cạnh em mãi…
- …
Im lặng. Xung quanh tôi và em chỉ còn im lặng. Tôi muốn nhào đến ôm lấy em, muốn cùng khóc với em mà nước mắt chỉ chảy ngược vào tim.
Năm anh 29 tuổi, em 28 tuổi. Điện thoại, nửa đêm:
- Alo, anh hả?
- …
- Anh phải không? Sao không trả lời em vậy? Anh đang ở ngoài đường hả?
- Em nè…
- Em nghe đây. Anh đang ở đâu vậy?
- Anh hả… hà… không biết nữa… mà chỗ này sáng lắm, chả giống nửa đêm tí nào.
- Anh uống say phải không? Anh đang ở đâu vậy? Để em chạy ra…
- Không… Em không cần chạy ra. Anh ổn… ờ… anh không sao… Mà, anh nhớ em quá.
- …
- Anh nhớ em quá. Anh muốn nghe giọng em… ờ… Anh… anh không có quên đâu, anh nhớ giọng em mà… nhớ… từ xưa đến giờ vẫn nhớ. Nhưng tự nhiên bây giờ anh muốn nghe… ờ… anh muốn nghe em nói chuyện.
- … Anh… em đang nói đây. Anh về nhà đi, đừng để em lo.
- Em đừng lo… Khỏi lo cho anh… à… Anh lớn rồi. Anh biết tự chăm sóc cho mình mà. Anh luôn có thể một mình… Em đừng lo. Như khi tụi mình yêu nhau ngày xưa… khi em đi… rồi em về… em lại đi. Anh… à, anh một mình… được… không sao.
- …Em… em xin lỗi.
- Em đâu có lỗi. Anh cũng đâu có lỗi… Tình yêu không có lỗi… phải không em?
- …
Năm anh 29 tuổi, em 28 tuổi. Sân bay:
- Em đi nha… Anh ở lại, mạnh giỏi.
- …Ừ
- … Anh… mạnh khỏe nha… Rồi em sẽ về.
- … Bao giờ hả em?...
- …
Năm anh 19 tuổi, em 18 tuổi.
- Anh thích em.
- …
- Em… có nghe anh nói không?
- Anh nói gì?
- Anh thích em.
- Thì sao?
- Thì… em thấy sao?
- … thì… chỉ thích thôi hả?
- …
- Anh không nói, em đi đây.
- Khoan! Thì… anh yêu em
Lời tỏ tình năm ấy của anh chỉ đơn giản có thế. 10 năm sau, sao em không trả lời câu hỏi của anh? Sao em không hỏi anh lại một lần nữa? Sao anh không thể nói ra câu nói đơn giản ấy một lần nữa?
Năm anh 30 tuổi, em 29 tuổi. Skype:
- Anh có ở đó không?
- Sao em gọi điện thoại cho anh không được? Anh có online không?
- Em có nhận được email hình của anh. Hình đẹp lắm. Anh đang đi du lịch hả? Nhưng sao cả tháng nay không còn thấy anh email cho em nữa. Liên lạc cũng không được.
Năm anh 30 tuổi, em 29 tuổi. Một tháng sau. Skype:
- Anh. Anh đi đâu rồi? Sao anh không trả lời email của em? Anh có đọc được tin nhắn của em không? Sao anh không trả lời? Em lo lắng, điện thoại anh vẫn không gọi được. Cả tuần nay em không ngủ được. Anh có thấy tin nhắn của em trả lời ngay cho em được không? Em xin anh đó…
Năm anh 30 tuổi, em 29 tuổi. Nửa năm sau, trước cổng nhà trọ của em.
Em mở cửa, nhìn thấy anh, bật khóc. Anh ôm em, em đấm thình thịch vào người anh. Em khóc ướt cả vai áo anh. Em ôm anh thật chặt. Anh cũng khóc. Anh cũng ôm em thật chặt. Anh cứ ngỡ rằng mình đi thật xa em thì sẽ có thể quên hết, nhưng khoảng cách không hề làm vơi đi tình cảm mà chỉ mở rộng thêm nỗi nhớ thương…
Năm anh 31 tuổi, em 30 tuổi. Hoàng hôn, anh nắm tay em:
- Em biết không? Trong suốt chuyến đi của mình, anh thích nhất là những ngày được nằm giữa cánh đồng bồ công anh hoang vu đó. Anh nằm đó và nhìn những cánh hoa bồ công anh tung bay trong gió. Anh từng nghe người ta nói rằng hoa bồ công anh đại diện cho tình yêu thương, nhờ có gió đem nó phát tán đi khắp thế gian này cho mọi người. Khi ấy tự nhiên khóe mắt anh cay cay. Anh nhớ đến em. Sao gió không đem hoa bồ công anh bay đến hai chúng ta em nhỉ?
- Có lẽ gió đã đem hoa đến… Nhưng cả anh và em đều đã đóng cửa bến dừng chân của nó. Nên nó lại bay đi…
- Anh luôn có cảm giác em là một cánh hoa bồ công anh. Mỏng manh, yếu ớt, và khao khát bay đi tìm bến đỗ tình yêu của mình. Nhưng những bến đỗ ấy đều không hạnh phúc, em lại tiếp tục một cuộc hành trình mới.
- …
- Anh luôn có cảm giác mình là một cơn gió. Mỗi nơi anh đi qua và tìm thấy cảm giác yêu, anh đều muốn dừng lại. Nhưng rồi cuộc đời lại đưa đẩy anh tiếp tục đi. Mãi anh vẫn chưa tìm thấy chốn dừng chân của riêng mình.
- Thế giới này rộng lớn bao la quá, chúng ta biết tìm bến đỗ ở đâu hả anh? Nhưng có lẽ từ hôm nay điều ấy không còn quan trọng nữa. Em là bồ công anh còn anh là gió. Giờ đây chúng ta đã tìm thấy nhau. Chỉ cần chúng mình mãi có nhau trong hành trình này thì đi tới đâu cũng sẽ là hạnh phúc.
- Anh yêu em!
- Hi Tường
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.
Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.