Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vì đã yêu là sẽ tin (Phần 2)

2016-03-30 15:51

Tác giả: Hi Tường


blogradio.vn - “Anh nhớ những buồi chiều thường bình yên lắm. Bầu trời ngả sang màu hồng thẳm. Lúc ấy nắng rất vàng, nhưng không còn thấy rõ từng sợi, mà nắng lan tỏa và trải dài trong khắp không gian một màu rất êm mượt. Những tán cây chuyển sang màu tím đậm pha giữa sắc xanh của lá và màu hồng của nền trời, xôn xao theo từng cơn gió nhẹ. Anh rất thích ngắm những đàn chim lần lượt sải cánh bay về tổ. Lúc ấy anh đã tự hứa với mình rằng, nhất định phải cùng người mình yêu tận hưởng những ngày hoàng hôn như thế.”

***

Đọc phần 1 tại đây.

Một lần nữa, anh có cảm giác mình lại rơi xuống vực thẳm. Nhưng lần này cú sốc nặng hơn rất nhiều. Cô hẹn anh gặp mặt. Anh có linh cảm rất xấu về cuộc hẹn này.

Quả nhiên cô đề nghị cả hai đừng gặp nhau nữa. Cô nói với anh cần thời gian một mình để xem lại bản thân. Cô với anh không hợp nhau. Anh ngồi lắng nghe trong im lặng. Phía trước anh là cô nhưng cũng là một màn đêm đặc quánh.

Anh bình thản đồng ý.

Lúc này đây, anh chẳng thể xác định đây là đâu, nhưng bản thân đã không còn hơi sức để đi tiếp nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy màu đen xung quanh mình đáng sợ như bây giờ. Ngày trước anh sống chung với nó, anh bị nó che khuất đi nên cảm nhận thấy tất cả điều rất bình thường. Nhưng từ khi anh bắt đầu nghe thấy con tim mình, bắt đầu tìm thấy tình yêu, màn đêm đó đang dần sáng lên.

Rất tiếc là khi anh chỉ mới nhìn thấy le lói thứ ánh sáng diệu kỳ ấy của tình yêu thì đã phải quay về lại và sống trong bóng tối. Anh đau đớn nhận ra, cả cuộc đời còn lại của mình có làm cách nào cũng không thể thay đổi màun đen luôn vận theo mình, lạnh lùng và cô độc.

Từ đấy cô và anh không gặp nhau nữa.

Cuộc sống của anh trở về với những lặng lẽ, thậm chí còn khép kín hơn cả ngày xưa. Những bài tình ca buồn là lúc duy nhất anh chịu mở lòng mình ra với thế giới xung quanh. Nhưng vết thương đó mãi vẫn không lành.

Vì đã yêu là sẽ tin

Một hôm, vẫn như thường lệ, bạn anh lại chở anh về sau buổi hát. Suốt đoạn đường đi anh không nói câu nào. Nhưng anh cảm nhận được cái gì đó rất khác, con đường bạn anh đi không phải là con đường về nhà, gió khác, âm thanh khác. Bạn anh đang định làm gì?

“Mày chở tao đi đâu vậy?” – Anh thắc mắc.

“Đến nhà của Ngân, tao không muốn thấy mày như vậy nữa. Có gì hai người phải nói chuyện rõ với nhau.”

Anh im lặng. phải chăng, bạn anh đã làm đúng điều mà anh muốn bấy lâu?

Nếu em không có ngày mai…

Cô phát hiện ra mình hay chảy máu mũi giữa đêm. Có những đêm thức dậy máu chảy ướt cả gối. Cô thật sự rất hoảng sợ. Cô muốn nói cho anh nghe, nhưng cô sợ anh lo lắng, cô sợ anh sẽ cảm thấy tủi thân khi không thể giúp gì cho cô.

Cô lẳng lặng đi bệnh viện. Một, hai rồi ba nơi vẫn không có chẩn đoán chính xác hay cụ thể nào cho bệnh tình của cô. Có lần cô đang đi với anh thì máu chảy ra nhỏ giọt lên cả chiếc váy cô đang mặc. Cô hoảng hồn chùi đi những vệt máu. Rất may là anh không nhìn thấy cô lúc ấy.

Triệu chứng ấy vẫn chưa hề thuyên giảm thì cô thấy chóng mặt. Có hôm tỉnh dậy, cô nhìn thấy mọi vật xung quanh mình đang xoay… không cách nào cô đứng dậy nổi. Rồi những cơn đau đầu khiến cô bật tỉnh giữa đêm, nỗi sợ xâm chiếm khắp toàn thân run rẩy.

Những lần ngất xỉu đột ngột xảy ra ngày càng nhiều lần và sức khỏe cô cũng hao mòn đi thật nhiều.

Nỗi lo sợ của cô ngày càng lớn. Gia đình đã biết chuyện, không khí trong nhà lúc nào cũng ngột ngạt, căng thẳng. Chỉ khi bên cạnh anh, cô mới cảm thấy sự than thản và bình yên.

“Kể cho em nghe hoàng hôn mà anh từng thấy đi.” Một buổi chiều nọ, cô tựa vào vai anh và nói.

“Anh nhớ những buồi chiều thường bình yên lắm. Bầu trời ngả sang màu hồng thẳm. Lúc ấy nắng rất vàng, nhưng không còn thấy rõ từng sợi, mà nắng lan tỏa và trải dài trong khắp không gian một màu rất êm mượt. Những tán cây chuyển sang màu tím đậm pha giữa sắc xanh của lá và màu hồng của nền trời, xôn xao theo từng cơn gió nhẹ. Anh rất thích ngắm những đàn chim lần lượt sải cánh bay về tổ. Lúc ấy anh đã tự hứa với mình rằng, nhất định phải cùng người mình yêu tận hưởng những ngày hoàng hôn như thế.”

“Giờ anh đã làm được.”

Nói đến chữ cuối cô bỗng nghẹn họng. Mắt cô hoe đỏ. Cô nghĩ đến căn bệnh của mình. Không biết còn bao nhiêu buổi chiều như thế này nữa cho cả hai?

Vì đã yêu là sẽ tin

Bỗng anh quay người lại, anh nói muốn được “nhìn thấy” cô. Anh đặt bàn tay lên mặt cô. Rồi những ngón tay thô ráp ấy từ từ di chuyển, từ trán cô, dọc theo sống mũi, hai bên má, rồi làn môi… Bàn tay anh run run, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.

Gia đình cô quyết định đưa cô sang Úc điều trị. Bên đó có người thân chăm sóc, y học tiên tiến hơn, biết đâu họ sẽ tìm được nguồn gốc căn bệnh của cô và giúp cô chữa khỏi. Cô không có lựa chọn. Đây có thể là hy vọng cuối cùng của cô…

Cô băn khoăn không biết làm sao nói với anh. Nếu cô chữa hết bệnh và trở về, sự chờ đợi của anh sẽ là xứng đáng. Nhưng nếu cô không thể chữa khỏi, nếu những triệu chứng đó ngày một nặng hơn cho đến khi cô trút hơi thở cuối cùng, phải chăng cô sẽ hành hạ mãi mãi phần đời còn lại của người đàn ông cô yêu?

Cô bắt đầu tránh mặt anh, tìm cách từ chối những cuộc hẹn. Cô giả vờ quên hẹn, âm thầm nhìn anh ngồi chờ cô rồi buồn bã quay về, nước mắt cô lặng lẽ rơi.

Cô chọn cách chia tay. Khoảng cách có thể giúp anh bớt nhớ cô, thời gian có thể giúp anh tái tạo lại những mối quan tâm khác. Anh đâu hay biết, khoảnh khắc mà anh đồng ý chia tay, đứng dậy khó khăn kiếm đường ra khỏi cửa, lúc đó nước mắt cô đã tuôn trào tự bao giờ. Cô phải nén những tiếng khóc nấc của mình xuống tận sâu thật sâu, cô phải nén nỗi đau lớn không thể tả này lại không cho anh biết.

Cô chưa bao giờ biết tình yêu có thể làm cho người ta đau đớn thế này. Nhớ lại những bản tình ca buồn anh hát, cô cảm thấy mình đã hiểu được nó trọn vẹn.

Nếu cô không có ngày mai, thì anh vẫn còn, chỉ là cả hai không thể có nhau…

Anh nhìn thấy em về

Thời gian trôi qua như những cơn gió. Có lúc nhẹ nhàng và êm ả, cũng lắm khi thốc mạnh và nghiệt ngã vô cùng. Thế giới của anh không hẳn có gì đó thay đổi, nhưng con người anh đã biến chuyển khá nhiều. Không hiểu sao anh bắt đầu hát những bài tình ca vui tươi sôi động hơn ngày trước. Anh tập làm quen với nó, rồi cũng dần dần yêu thích nó. Những khách hàng đến quán ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh, nhưng có vẻ như họ cũng rất thích thú với điều đó.

Nếu ai đó hỏi anh có buồn không, chắc chắn câu trả lời là có. Nhưng kể từ ngày biết hết sự thật về câu chuyện của cô, anh đã không còn cảm thấy đau đớn dằn vặt mình nữa.

Và những khúc tình ca kết thúc có hậu đã không còn trở nên xa lạ với anh. Những bài hát ấy dù chỉ đơn giản nhưng đã truyền thêm niềm tin cho rất nhiều người, trong đó có anh. Niềm tin là thứ hạnh phúc rất thật vẫn còn tồn tại trong cuộc đời này. Và người ta có thể tự tạo ra nó.

Hạnh phúc thật ra rất đời thường đó thôi. Anh vẫn ngày ngày cặm cụi tập hát. Hằng đêm anh vẫn biểu diễn. Và không khi nào anh không nhớ đến cô.

Đôi khi, cuộc sống vẫn sẽ buồn dẫu ta có hy vọng. Nhưng nếu ta không có hy vọng, cuộc sống sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được niềm vui nữa. Và anh tiếp tục hát, say mê hát, cả những bản tình ca buồn hay lời hát ca ngợi tình yêu hạnh phúc ngọt ngào.

Vì đâu có khác biệt gì giữa buồn và vui khi ta đã trót yêu một người. Vì anh đã học tập chấp nhận cả hai. Nên mỗi bài hát của anh lại là một lời nhắn gửi đến cho cô. Anh hát, cho anh, cho cô, và cho biết bao con người đang chìm đắm trong thế giới tràn ngập yêu thương này.

Rồi sẽ có một ngày khi anh bước lên sân khấu và cất giọng, khi anh lại gửi nỗi nhớ thương đến một vùng đất xa xôi nào đó, cô quay trở về. Cô nhìn anh trìu mến. Mắt cô long lanh và ấm như nắng sáng mai. Đôi môi cô xinh xắn nở nụ cười thân thiết. Mái tóc cô nhẹ nhàng êm ái. Anh sẽ ngưng hát, buông lấy micro và chạy đến nắm chặt lấy tay cô. Anh sẽ nói cho cô biết một bí mật của mình:

“Dẫu anh biết mình không bao giờ nhìn thấy thế giới nữa, nhưng anh luôn có niềm tin rằng rồi anh sẽ nhìn thấy em về. Vì đã yêu thì phải tin, đúng không em?”

Hết.

© Hi Tường – blogradio.vn

HẾT

Có thể bạn quan tâm: Người yêu nhau sẽ trở lại bên nhau



Hi Tường

Tôi tin rằng ai cũng có trong mình một nỗi cô đơn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top