Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giới hạn nào cho tôi và thầy?

2020-10-13 01:25

Tác giả: Cúc Tịch


 

blogradio.vn - Tuổi tác, cuộc sống hay tất cả. Thanh xuân như một cơn mưa rào, đi qua rất nhanh và dễ khiến chúng ta bị cảm lạnh. Nhưng thanh xuân của tôi chưa bao giờ hối tiếc khi mở của trái tim cho thầy bước vào.

***

Một cô học sinh cấp 3 đã yêu đơn phương thầy giáo của mình, là những tình cảm chân thành xúc động của cô gái bé nhỏ mà có lẽ thầy ấy mãi mãi không biết được.

Ngoài khung cửa sổ trời đang đổ cơn mưa, những giọt mưa như những hạt pha lê trắng, chúng trong trẻo, chúng thuần khiết nhưng chúng lại dễ làm ai đó buồn. Tôi ngồi đây cũng đã hơi lâu, cơn mưa mùa hè đem lại cho ta cảm giác dễ chịu khiến tôi cứ rúc mình trong phòng mà chẳng muốn đi đâu, đeo phone và bật 1 bài nhạc không lời. Bất giác buồn, bất giác nhớ về ai đó.

Ngày đầu tiên tôi đặt chân vào cấp 3, tôi như một đứa trẻ ngây dại, như một con chim non nớt lạc lõng giữa nơi xa lạ. Bạn bè mới, cách học mới, kiến thức mới, thầy cô mới, chỉ có tôi là quá cũ, cứ lo sợ, cứ lạ lẫm. Thời gian cũng sẽ cảm hóa mỗi người, nó cũng khiến con người tôi quen dần với môi trường này. Nhưng những cơn bão tố cuộc đời chả tha cho một ai ngay cả với đứa trẻ như tôi. Những áp lực học tập, những mối quan hệ bạn bè phức tạp khiến cho một đứa rụt rè như tôi ngày càng cảm thấy cô đơn. Những lời hỏi han từ ba mẹ tôi đều tỏ ra vui vẻ như đang ổn lắm, vì tôi không muốn ông bà phải lo lắng cho mình, họ đã quá mệt mỏi, tôi biết những đồng tiền tôi cầm trên tay là họ đã phải cực khổ như thế nào mới có được. Có những bài tập tôi không hề tìm ra cách giải, cứ vò đầu bứt tai suy nghĩ, chỉ cần 1 con điểm thấp hơn vài đứa bạn trong lớp cũng khiến tôi buồn bã và mệt mỏi đến phát khóc. Giữa mớ hỗn độn ấy, giữa những cạm bẫy bủa vây cuộc đời một đứa trẻ mới lớn như tôi, thầy đã xuất hiện, thầy như một ánh hào quang nào đó rực sáng kéo tôi ra khỏi bóng đêm dày đặc đang từ từ nhấn chìm tôi.

Thầy là giáo viên chuyên toán ở trường, lần đầu tôi nhìn thấy thầy như có một cái gì đó thu hút tôi rất mạnh mẽ, tôi thích thú với những câu chuyện thầy kể trên lớp, tôi vui mừng vì tự mình giải được bài toán khó trong những buổi học thêm với thầy. Tôi thường hay ngắm nhìn thầy, dáng vẻ thầy làm việc trông thật thu hút, thật chững chạc ở cái độ tuổi ngoài 30. Hôm ấy trời mưa tầm tã, trong dàn mưa dày đặc tôi thấy bóng ai đó thấp thoảng, cái dáng gầy gầy và vai đeo chiếc cặp chứa đầy tài liệu, thầy vội vã chạy thật nhanh, những giọt mưa đã làm cho mái tóc của thầy lấm tấm nước, tôi thấy thầy lắc lư cho nước rơi ra rồi dùng tay xoa mái tóc của mình, trông thật ngốc nghếch, tôi cứ nhìn mãi nhìn mãi từng cử chỉ, từng hành động của thầy mà thu vào tầm mắt, lưu vào trí nhớ. Hình như là… tôi đã yêu thầy rồi. Thật muốn chạy lại đưa cho thầy chiếc ô rồi khiển trách thầy sao lại đãng trí như những đứa học sinh khác, thế nhưng tôi chỉ có thể buồn bã gạt bỏ ý nghĩ đó vì sự hèn nhát và sợ sệt của bản thân. Rồi cứ thế càng cô đơn bao nhiêu, tình cảm trong tôi dành cho thầy ngày càng sâu đậm, càng dâng trào bấy nhiêu. Nhưng thầy chẳng hay biết điều đó. Yêu đơn phương sao? Đúng vậy.

Bạn có thể nói tôi điên hay ngu dại gì cũng được. Nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu nổi chính mình, đã nhiều lần tôi muốn thoát ra mảng trời đen nghịt ấy nhưng cớ sao lại không thể. Bản thân tôi cứ quay cuồng trong mớ tuyệt vọng dù biết rằng ngay từ khi bắt đầu đã sai. Tình yêu đau đớn nhất có  là khi yêu một người mà không được nói ra, cứ phải chôn vùi phải cất giấu rồi đêm về lại ôm mặt khóc mà người đó chẳng hề hay biết. Có lẽ giới hạn giữa tôi và là thầy quá lớn. Thầy có công việc, có sự nghiệp, có cuộc sống và suy nghĩ riêng, trong khi đó tôi chỉ là đứa học trò lênh đênh, lạc lõng về nhận thức. Tôi từng nghĩ đến chuyện đám bạn sẽ cười vào mặt khi biết tôi thích thầy, một đứa trẻ 16 tuồi lại yêu một người ngoài 30, đó có thể sẽ là một điều tồi tệ cho ba mẹ tôi, nhưng chẳng ai biết đó chính là niềm hạnh phúc nhất của tôi. Có lẽ thầy chẳng cảm nhận được tôi thích thầy như thế nào, dù thầy chẳng có ai bên cạnh nhưng bản thân tôi không được phép đến bên thầy vì đó là quy luật không thể thay đổi. Mọi thứ đều có giới hạn của nó.

Vậy giới hạn nào cho tôi và thầy? Tuổi tác, cuộc sống hay tất cả. Thanh xuân như một cơn mưa rào, đi qua rất nhanh và dễ khiến chúng ta bị cảm lạnh. Nhưng thanh xuân của tôi chưa bao giờ hối tiếc khi mở của trái tim cho thầy bước vào. Chỉ tiếc là thứ tình cảm ấy quá non nớt, quá yếu đuối, chỉ tiếc là thứ tình cảm ấy mãi mãi mãi mãi thầy chẳng biết được. Hạt mưa không lạnh, chỉ là do dưới mưa ta nhận thấy chẳng ai đến bên ta, chẳng ai đưa cho ta chiếc ô nên bản thân mới thấy lạnh lẽo, hiu quạnh. Trái tim nhỏ bé xin khép lại thôi!  Tôi sợ rằng nếu tiếp tục nó sẽ không chịu nổi mà vỡ tung trong tuyệt vọng, nếu tiếp tục nó sẽ tràn đầy những vết thương những vết cào xước do chính tôi dày vò. Tôi phải chấp nhận, chấp nhận thứ tình yêu trẻ con, thứ tình cảm chỉ mình tôi biết và đặc biệt hơn… tôi phải buông bỏ.

Giới hạn đôi khi không phải là tất cả, nhưng đôi khi bạn muốn vượt qua nó bạn cần phải thật thật cứng rắn, thật mạnh mẽ và kiên cường, trái tim phải thật dũng mãnh và can đảm, còn nếu không, hãy buông bỏ, đừng cố chấp, đừng quay cuồng trong điên loạn và rồi đánh mất chính mình. Dù nhận lại là đớn đau nhưng hãy thật vui vẻ vì bản thân đã được giải thoát, hãy từ từ chữa lành con tim, chữa lành những vết thương ấy. Có thể vết đau còn hằn sẹo nhưng đó là vết sẹo kí ức, một kí ức đẹp của chính ta, của chính bản thân em, cảm ơn thầy vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em. Thầy như ánh bình minh rực rỡ làm rạng ngời xúc cảm trong em, nhưng em thừa hiểu có ánh nắng nào chỉ chiếu rọi cho riêng mình ta, có mặt trời nào độc nhất thuộc về ai đó. Chỉ là thầy xuất hiện ngay lúc em cô đơn nhất, mệt mỏi nhất nên mới nương tựa một chút thôi. Cho đến cuối cùng dù đôi chân không còn đủ sức thì em vẫn phải bước đi dù con đường ấy trải đầy đau đớn, bi thương, đớn đau ấy là do bản thân em chọn lựa, là do em phải không thầy?

© Cúc tịch - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 622: Tình yêu năm 17 tuổi như gió cuốn mây trôi

Cúc Tịch

chỉ là khi được sống thật với cảm xúc tôi nhận ra một hình hài mới của bản thân

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top