Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta chỉ là những người lạ lướt qua cuộc đời nhau một chút thôi

2020-10-07 01:25

Tác giả: Cúc Tịch


blogradio.vn - Em hạnh phúc vì mình có thể nhẹ nhàng hơn vì có thể sẽ chẳng ai mà không từng bỏ lỡ một người. Đặt ly nước mát lạnh xuống bàn em đứng dậy, bước dạo một mình trên phố. Em mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau những ngày đấu tranh trong nỗi nhớ và biết được chúng ta chỉ là những người lạ lướt qua cuộc đời nhau một chút thôi.        

***

Cái nóng oi bức của mùa hè lại khiến cho cảm xúc con người trở nên hỗn độn. Hôm nay em ngồi đây, bên khung cửa sổ nhỏ ở một quán cà phê quen thuộc, nhấp ngụm nước mát lạnh lòng bỗng dâng trào những khoan khoái. Em lại nhớ đến anh nhưng nỗi nhớ hôm nay chẳng còn da diết, chẳng còn đau đáu và tổn thương như ngày nào nữa. 

Em nhớ em của trước đây, từng khóc sướt mướt khi nghĩ về anh, mỗi đêm đi ngủ em lại khóc sưng cả mắt vì nỗi cô đơn tột độ cứ bủa vây. Anh là bác sĩ, là một ân nhân cứu mạng rất nhiều người, có lẽ nhiệt huyết, ôn nhu, ân cần là những từ chẳng thể lột tả hết về con người anh. Anh như ánh nắng ấm áp của mùa thu vậy, dịu dàng vô cùng.

Ngày em gặp anh, em như một chú chim non nớt yếu đuối, bởi em lo sợ cho căn bệnh của mình nhiều hơn là quan tâm đến cuộc sống này. Sau cuộc phẫu thuật, anh quan tâm em nhiều hơn, dặn dò em đủ thứ dù em biết mọi bác sĩ đều sẽ làm như vậy. Thế nhưng đối với em anh lại ân cần hơn, nhẹ nhàng hơn. 

Quãng thời gian ở trong bệnh viện em và anh nói chuyện rất nhiều, dù khoảng thời gian rất ít ỏi dù anh rất bận với công việc nhưng anh chưa một lần ngưng hỏi han em.

Ngày em xuất viện, ngày hôm đó anh đã không đến bệnh viện, em đã chẳng kịp nói lời chào tạm biệt anh. Khi đôi chân em bước lên chiếc xe buýt để trở về nhà em nhận ra mình đã thích anh, trong em cứ có cảm giác buồn bã như mất đi thứ gì đó. 

con_giap_6

Những ngày ấy em cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Nhưng chúng ta không ai chịu mở lời dù biết trước câu trả lời của đối phương. Chúng ta chỉ là hai người lạ thoáng qua nhau để lại cho nhau bao hồi ức đẹp rồi lại biến nó thành kí ức.

Có lẽ anh cũng sẽ buồn. Chúng ta là hai người lạ chẳng biết gì về nhau, thứ duy nhất em và anh có chỉ là cái tên của nhau. Chúng ta cứ mải mê nói chuyện, mải mê chia sẻ, mải mê nhìn nhau giữa dòng đời tấp nập nhưng chúng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cả hai lạc lõng nơi phố xá phồn hoa.

Em đã rất nhớ anh, em đã tìm đến trang facebook bệnh viện nơi anh làm việc, em lục tìm trong hàng mấy ngàn tấm ảnh chỉ mong thấy được gương mặt anh. Em xem từng trang facebook của các bác sĩ khác để tìm anh. Thế nhưng dù biết là kết quả sẽ chỉ là thất vọng em vẫn làm, ngay cả chút thông tin nhỏ về nhau cũng chẳng thể có được. 

Rồi cứ thế em vẫn không ngừng tìm kiếm, lướt đến tấm ảnh cuối cùng em vội tắt điện thoại vứt ra một xó rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ bị ai lấy kẹo. 

Nước mắt em cứ vô thức tuôn ra, đã mấy đêm mấy đêm rồi em chẳng ngủ được, mấy đêm cứ nuôi hy vọng rằng sẽ tìm thấy điều gì đó kì tích để em có thể hỏi thăm anh hay chỉ là câu chào tạm biệt cũng được. 

Sao em cứ cố chấp mặc dù niềm hy vọng đó tựa như hạt cát giữa biển sâu chẳng thể tìm thấy. Hình bóng anh cứ hiện lên trong tâm trí em hết lần này đến lần khác. Nhìn thấy ai đó cười em nhớ đến nụ cười của anh, nhìn trên điện thoại thấy những người bác sĩ khác cũng nhớ đến anh, những lời hỏi han của bạn bè cũng khiến em nhớ đến anh…, tất cả khiến em cảm thấy khó chịu. Mọi thứ cứ như đang trêu đùa em vậy. 

mai_mai

Khoảng cách đối với hai chúng ta thật sự rất xa em chẳng đủ dũng cảm để đi tới nơi đó tìm anh dù biết anh vẫn ở đó nhưng lý trí chưa một lần cho phép em đến đó. 

Em còn gia đình, công việc và cuộc sống của em. Em cũng chẳng thể ngày nào cũng nhớ đến anh rồi tự mình làm mình buồn được nữa anh à. Gặp một người xa lạ bỗng nhớ một người, gặp lại một người quen bỗng thấy mình xa lạ. Chẳng có loại tẩy nào có thể xoá sạch được những gì đã có. Và chẳng có loại bút nào có thể vẽ lại những gì đã mất giữa nhịp sống hối hả của cuộc đời này.

Có lẽ giữa mênh mông biển trời này, hai chúng ta gặp nhau là cái duyên nhưng có phận hay không là do ta quyết định. Hai chúng ta đã chọn bỏ lỡ nhau để rồi kí ức chỉ còn lại mãi mãi. Chúng ta bằng lòng, chúng ta chấp nhận dù cái giá phải trả là quá đắt. 

Và sau những ngày tháng rất buồn đó, em nhận ra mình vẫn phải sống, dù có nhớ anh thì em vẫn phải một mình. Và dần dần nỗi nhớ đó đã nguôi ngoai, hình bóng anh cứ thế dần biến mất, cứ thế nhạt dần.

Em hạnh phúc vì mình có thể nhẹ nhàng hơn vì có thể sẽ chẳng ai mà không từng bỏ lỡ một người. Đặt ly nước mát lạnh xuống bàn em đứng dậy, bước dạo một mình trên phố. Em mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau những ngày đấu tranh trong nỗi nhớ và biết được chúng ta chỉ là những người lạ lướt qua cuộc đời nhau một chút thôi.                                                                                    

© Cúc Tịch - blogradio.vn

Xem thêm: Duyên phận do trời, hạnh phúc do người

Cúc Tịch

chỉ là khi được sống thật với cảm xúc tôi nhận ra một hình hài mới của bản thân

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

10 đặc điểm của người đi tới đâu cũng nổi bật một cách tự nhiên

10 đặc điểm của người đi tới đâu cũng nổi bật một cách tự nhiên

Họ là những người dù ở trong môi trường nào cũng toát ra khí chất rất riêng, khác biệt và nổi bật giữa đám đông.

Nai ơi...

Nai ơi...

Chú chó dùng mõm và chân khéo léo để bắt những con cá rô đồng, con cua đồng béo ngậy. Những lúc ấy, tiếng cười nói rộn rã vang vọng cả cánh đồng, xua tan đi cái nóng bức của mùa hè.

Hạnh phúc cho riêng mình

Hạnh phúc cho riêng mình

Hạnh phúc khiến ta thấy đủ, bằng lòng với chính bản thân, trân trọng những điều nhỏ bé chứ không phải nhòm ngó những thứ không thuộc về mình.

Yêu không cần hứa phải không em?

Yêu không cần hứa phải không em?

Em quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. "Em không biết tương lai sẽ ra sao," em nói, "nhưng em biết rằng, em muốn ở bên anh, trong những khoảnh khắc hiện tại."

Những mảng màu tuổi thơ

Những mảng màu tuổi thơ

Và tôi, mỗi khi nhớ về tuổi thơ, lại thấy lòng nhẹ bẫng, tự mình mỉm cười, bình yên như được trở về với những ngày tháng vô tư, trong trẻo, nơi mà mọi thứ đều giản đơn và tràn đầy yêu thương.

Em chẳng thể yêu ai thêm lần nữa

Em chẳng thể yêu ai thêm lần nữa

Em chẳng thể yêu ai thêm lần nữa Vì tim này chẳng chịu được đau thêm Những vết cắt cũ hằn sâu nơi lồng ngực Sợ một ngày lại hóa nỗi đau êm.

“Hôn nhân hoa oải hương” hấp dẫn Gen Z

“Hôn nhân hoa oải hương” hấp dẫn Gen Z

Quan niệm truyền thống vẫn thường gắn hôn nhân với tình yêu lãng mạn, nhưng một bộ phận Gen Z lại có cách nhìn hoàn toàn khác. Họ tìm đến “hôn nhân qua oải hương” - cuộc hôn nhân dựa trên sự đồng hành, hỗ trợ lẫn nhau thay vì tình yêu hay tình dục.

Mùa hè của Vinh

Mùa hè của Vinh

"Buổi trưa hè nóng nực, Ba các cháu hay kéo nhau ra suối tắm, nước mát lạnh như xua tan hết mọi mệt mỏi. Rồi còn chơi trò đánh trận giả, đứa nào cũng đen nhẻm vì bùn đất, nhưng vui lắm."

Gánh con gánh cả một đời

Gánh con gánh cả một đời

Tháng ngày vất vả ngược xuôi Đôi quang gánh nhỏ đưa tôi vào đời.

Buông bỏ 4 điều giúp sống an nhiên

Buông bỏ 4 điều giúp sống an nhiên

Tập thể dục, tham gia những hoạt động yêu thích, đi du lịch, hoặc đơn giản là dành thời gian bên những người thân yêu.

back to top