Chúng ta chỉ là những người lạ lướt qua cuộc đời nhau một chút thôi
2020-10-07 01:25
Tác giả: Cúc Tịch
blogradio.vn - Em hạnh phúc vì mình có thể nhẹ nhàng hơn vì có thể sẽ chẳng ai mà không từng bỏ lỡ một người. Đặt ly nước mát lạnh xuống bàn em đứng dậy, bước dạo một mình trên phố. Em mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau những ngày đấu tranh trong nỗi nhớ và biết được chúng ta chỉ là những người lạ lướt qua cuộc đời nhau một chút thôi.
***
Cái nóng oi bức của mùa hè lại khiến cho cảm xúc con người trở nên hỗn độn. Hôm nay em ngồi đây, bên khung cửa sổ nhỏ ở một quán cà phê quen thuộc, nhấp ngụm nước mát lạnh lòng bỗng dâng trào những khoan khoái. Em lại nhớ đến anh nhưng nỗi nhớ hôm nay chẳng còn da diết, chẳng còn đau đáu và tổn thương như ngày nào nữa.
Em nhớ em của trước đây, từng khóc sướt mướt khi nghĩ về anh, mỗi đêm đi ngủ em lại khóc sưng cả mắt vì nỗi cô đơn tột độ cứ bủa vây. Anh là bác sĩ, là một ân nhân cứu mạng rất nhiều người, có lẽ nhiệt huyết, ôn nhu, ân cần là những từ chẳng thể lột tả hết về con người anh. Anh như ánh nắng ấm áp của mùa thu vậy, dịu dàng vô cùng.
Ngày em gặp anh, em như một chú chim non nớt yếu đuối, bởi em lo sợ cho căn bệnh của mình nhiều hơn là quan tâm đến cuộc sống này. Sau cuộc phẫu thuật, anh quan tâm em nhiều hơn, dặn dò em đủ thứ dù em biết mọi bác sĩ đều sẽ làm như vậy. Thế nhưng đối với em anh lại ân cần hơn, nhẹ nhàng hơn.
Quãng thời gian ở trong bệnh viện em và anh nói chuyện rất nhiều, dù khoảng thời gian rất ít ỏi dù anh rất bận với công việc nhưng anh chưa một lần ngưng hỏi han em.
Ngày em xuất viện, ngày hôm đó anh đã không đến bệnh viện, em đã chẳng kịp nói lời chào tạm biệt anh. Khi đôi chân em bước lên chiếc xe buýt để trở về nhà em nhận ra mình đã thích anh, trong em cứ có cảm giác buồn bã như mất đi thứ gì đó.
Những ngày ấy em cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Nhưng chúng ta không ai chịu mở lời dù biết trước câu trả lời của đối phương. Chúng ta chỉ là hai người lạ thoáng qua nhau để lại cho nhau bao hồi ức đẹp rồi lại biến nó thành kí ức.
Có lẽ anh cũng sẽ buồn. Chúng ta là hai người lạ chẳng biết gì về nhau, thứ duy nhất em và anh có chỉ là cái tên của nhau. Chúng ta cứ mải mê nói chuyện, mải mê chia sẻ, mải mê nhìn nhau giữa dòng đời tấp nập nhưng chúng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cả hai lạc lõng nơi phố xá phồn hoa.
Em đã rất nhớ anh, em đã tìm đến trang facebook bệnh viện nơi anh làm việc, em lục tìm trong hàng mấy ngàn tấm ảnh chỉ mong thấy được gương mặt anh. Em xem từng trang facebook của các bác sĩ khác để tìm anh. Thế nhưng dù biết là kết quả sẽ chỉ là thất vọng em vẫn làm, ngay cả chút thông tin nhỏ về nhau cũng chẳng thể có được.
Rồi cứ thế em vẫn không ngừng tìm kiếm, lướt đến tấm ảnh cuối cùng em vội tắt điện thoại vứt ra một xó rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ bị ai lấy kẹo.
Nước mắt em cứ vô thức tuôn ra, đã mấy đêm mấy đêm rồi em chẳng ngủ được, mấy đêm cứ nuôi hy vọng rằng sẽ tìm thấy điều gì đó kì tích để em có thể hỏi thăm anh hay chỉ là câu chào tạm biệt cũng được.
Sao em cứ cố chấp mặc dù niềm hy vọng đó tựa như hạt cát giữa biển sâu chẳng thể tìm thấy. Hình bóng anh cứ hiện lên trong tâm trí em hết lần này đến lần khác. Nhìn thấy ai đó cười em nhớ đến nụ cười của anh, nhìn trên điện thoại thấy những người bác sĩ khác cũng nhớ đến anh, những lời hỏi han của bạn bè cũng khiến em nhớ đến anh…, tất cả khiến em cảm thấy khó chịu. Mọi thứ cứ như đang trêu đùa em vậy.
Khoảng cách đối với hai chúng ta thật sự rất xa em chẳng đủ dũng cảm để đi tới nơi đó tìm anh dù biết anh vẫn ở đó nhưng lý trí chưa một lần cho phép em đến đó.
Em còn gia đình, công việc và cuộc sống của em. Em cũng chẳng thể ngày nào cũng nhớ đến anh rồi tự mình làm mình buồn được nữa anh à. Gặp một người xa lạ bỗng nhớ một người, gặp lại một người quen bỗng thấy mình xa lạ. Chẳng có loại tẩy nào có thể xoá sạch được những gì đã có. Và chẳng có loại bút nào có thể vẽ lại những gì đã mất giữa nhịp sống hối hả của cuộc đời này.
Có lẽ giữa mênh mông biển trời này, hai chúng ta gặp nhau là cái duyên nhưng có phận hay không là do ta quyết định. Hai chúng ta đã chọn bỏ lỡ nhau để rồi kí ức chỉ còn lại mãi mãi. Chúng ta bằng lòng, chúng ta chấp nhận dù cái giá phải trả là quá đắt.
Và sau những ngày tháng rất buồn đó, em nhận ra mình vẫn phải sống, dù có nhớ anh thì em vẫn phải một mình. Và dần dần nỗi nhớ đó đã nguôi ngoai, hình bóng anh cứ thế dần biến mất, cứ thế nhạt dần.
Em hạnh phúc vì mình có thể nhẹ nhàng hơn vì có thể sẽ chẳng ai mà không từng bỏ lỡ một người. Đặt ly nước mát lạnh xuống bàn em đứng dậy, bước dạo một mình trên phố. Em mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau những ngày đấu tranh trong nỗi nhớ và biết được chúng ta chỉ là những người lạ lướt qua cuộc đời nhau một chút thôi.
© Cúc Tịch - blogradio.vn
Xem thêm: Duyên phận do trời, hạnh phúc do người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.