Em trân trọng nhưng vẫn đánh mất rồi
2021-03-19 09:15
Tác giả:
Mây
blogradio.vn - Em biết là cuộc sống này ngắn lắm. Vì vậy ta phải trân trọng từng giây, từng phút của hiện tại. Nhưng sao em đã trân trọng rồi mà vẫn đánh mất. Vậy là, chưa chắc rằng khi ta trân trọng thì có thể giữ được nhưng chắc chắn rằng, khi vô tâm thì ta sẽ mất nhau.
***
Cuộc sống này, thật nhiều điều nghịch lý. Chúng ta chẳng thể biết trân trọng cơ hội của mình, trừ khi nhận ra rằng mình đã mất đi nó. Em chẳng thể biết được rằng anh quan trọng với em đến mức nào, cho đến khi anh rời khỏi cuộc sống của em.
Ngày chúng ta bắt đầu nói chuyện cùng nhau, em chẳng thể tin được rằng, đến một ngày, em lại trông mong anh đến vậy. Nếu biết trước em sẽ thế này, khi đó em sẽ không để chúng ta xuất hiện trong cuộc sống của nhau.
Khi ấy anh đang buồn, anh cô đơn, anh tìm đến em như liều thuốc tinh thần, xóa lấp đi những trống vắng trong lòng anh, kéo anh ra khỏi cuộc sống nhàm chán nhạt hòa của hiện tại. Khi ấy em lại rảnh rỗi đến mức luôn muốn quan tâm đến người khác, luôn muốn làm điểm tựa tinh thần cho bất cứ ai đang mệt mỏi, cần được giải bày tâm sự. Em luôn tự tin rằng mình là một người lạc quan, vui vẻ, luôn sẵn sàng lắng nghe, luôn cố gắng vun đắp để những người khác được hạnh phúc.
Cách em làm cũng rất lạ lùng. Em chỉ lắng nghe và sẵn sàng lắng nghe. Em không kể câu chuyện của mình nhưng với anh, mọi thứ đều cứ thế tuôn ra. Em cũng không hiểu tại sao lại có thể nói cùng anh, thậm chí là nói tất cả những gì sâu thẳm nhất bên trong mình.
Có lẽ cuộc đời là vậy, sẽ có một ai đó xuất hiện bên mình, khiến mình tin tưởng và có thể sống thật là chính mình mà không cần phải che dấu bất cứ điều gì cả. Nhưng nếu được chọn giữa việc được sống là chính mình nhưng không có anh, thì thà em âm thầm chịu đựng tất cả và anh vẫn sẽ ở lại cạnh em.
Thì ra ý nghĩa của câu “Có những người chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, có những tình cảm chỉ có thể mãi cất dấu trong tim nhưng không thể nói ra” là như thế này.
Ngay lúc này, việc em thích anh hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Cô ấy đã chấp nhận tình cảm của anh, em nhìn thấy được sự hạnh phúc trong ánh mắt của anh. Em lựa chọn cách tự biến mất khỏi cuộc đời anh.
“Lý do anh tìm đến em là để tâm sự, tìm lời khuyên, tìm người lắng nghe anh, chia sẻ câu chuyện buồn cùng anh. Em đã làm rất tốt nhiệm vụ đó. Cho đến hôm nay, đã có người ở cạnh anh, chia sẻ cùng anh, lắng nghe câu chuyện của anh. Anh đã vui vẻ trở lại, anh không còn cô đơn nữa. Vậy thì chẳng còn lý do nào để em xuất hiện nữa. Nhưng nếu một ngày, anh sẽ lại sống trong bóng tối như vậy, em sẽ vẫn là con bé đứng bên cạnh anh và nghe anh nói.” Em đã soạn ra một đoạn tin nhắn dài như vậy khi anh hỏi tại sao em lại biến mất đấy. Nhưng rồi, tin nhắn không được gửi. Em thay thế bằng một lý do rất buồn cười khác. Em biết mình lại sai rồi.
Lần đầu tiên, em sai khi không dám tin vào cảm giác của mình. Em sai khi cứ chần chừ, không dám nói ra cảm xúc của em dành cho anh. Lần này, em sai khi cố chấp đứng nhìn anh hạnh phúc. Cũng có lúc em từng mong rằng, anh sẽ lại suy sụp thêm lần nữa khi cô ấy rời đi và em lại có thể quay trở lại vị trí vốn dĩ là của mình trước kia. Nhưng càng ngày, em càng nhận ra mình ích kỷ. Bởi lẽ cơ hội là như nhau, chỉ là em tự đánh mất mà thôi.
Anh từng nói rằng, em là người mà anh có thể thoải mái nói những gì mình nghĩ mà không cần phải đắn đo. Những khi em buồn, là anh lại mắng em rồi an ủi bằng cách khen nụ cười rất đẹp. Anh cũng từng nói, anh sẽ lo lắng và thấy mình bất lực nếu biết em đang ốm nhưng không thể ở cạnh em. Anh nói, anh sẽ không rời bỏ em đâu.
Em thấy mình quả là một con bé ngoan ngoãn, em nhớ mọi lời dặn của anh. Em nhớ tất cả những gì anh mắng. Bởi bây giờ, lúc nào em cũng cười, em chăm sóc bản thân rất tốt để em không bị ốm. Nhưng anh đâu từng biết điều đó.
Em biết là cuộc sống này ngắn lắm. Vì vậy ta phải trân trọng từng giây, từng phút của hiện tại. Nhưng sao em đã trân trọng rồi mà vẫn đánh mất. Vậy là, chưa chắc rằng khi ta trân trọng thì có thể giữ được nhưng chắc chắn rằng, khi vô tâm thì ta sẽ mất nhau.
© Mây - blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta không có sau này
Chúng ta không có sau này
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.















