Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ước gì mình đừng lớn nữa

2019-03-20 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi ước mình đừng lớn nữa, tôi ước mình cứ mãi nhỏ bé để được ba mẹ bao bọc che chở mãi, bởi tôi không đủ sức mạnh để tự đối chọi một mình với những khó khăn và mệt mỏi ngoài kia.

***

Dường như, cuộc sống này là một chuỗi nghịch lí thì phải. Con người đôi khi luôn hối hận với những gì mình từng mong muốn. Lúc nhỏ, ai cũng từng chán ghét với cơ thể nhỏ bé chẳng thể làm được những việc vô cùng đơn giản với người lớn, ai cũng luôn mong muốn rằng mình lớn lên thật nhanh lên, để được làm những gì mình thích, để được đi tỏa sức tung bay đến những chân trời mới, để không ai còn nói mình là con nít nữa. Nhưng bạn biết không, giờ lớn rồi, giờ được tung bay trên con đường mình lựa chọn rồi, được rời khỏi vòng tay ôm ấp ngăn cái này, cản cái kia của bố mẹ rồi. Nhưng sao tôi mệt mỏi và bất lực quá?

Bắt đầu mọi thứ đó chính là những chuỗi ngày nhớ nhà đến phát khóc, căn phòng trọ vô cùng trống vắng khi không thấy bóng dáng ba mẹ, bụng đói nhưng chẳng muốn ăn gì vì mọi thứ không ngon như cơm mẹ nấu. Những chuỗi ngày cơm bụi hoặc nuốt vội gói mì tôm cho qua bữa nhưng khi ba mẹ gọi điện hỏi thăm thì lại rất hồn nhiên hôm nay con vui, con ăn món này món kia ngon lắm. Lúc nhỏ khi ngủ, tôi luôn thích kiểu vừa bật quạt vừa đắp chăn để ngủ. Cảm giác đó rất thoải mái luôn. Và rồi giữa đêm ba hay mẹ lại dậy tắt quạt cho bởi sợ tôi bị lạnh. Sáng nào khi mẹ thức dậy, mẹ luôn vào phòng tôi, ôm tôi vào lòng rồi thủ thỉ "Con gái của mẹ càng ngày càng lớn rồi", và sửa lại chăn màn để tôi tiếp tục ngủ.

Ước gì mình đừng lớn nữa

Nhưng khi ấy, tôi vô tâm lắm, tôi cứ bảo sao mẹ cứ làm tôi thức giấc hoài, mẹ còn làm tôi nhột nữa. Nhưng giờ, ngay cả việc gặp mẹ hằng ngày còn không được huống gì là được mẹ ôm hôn. Giờ cũng chẳng còn ai tắt quạt cho tôi mỗi đêm nữa, nhiều đêm cứ luôn bị lạnh đến cóng vậy đó. Cuộc sống này không bình yên như ngôi nhà của tôi ở quê đâu.

Mọi người ai cũng bận rộn cả, chẳng ai rảnh rỗi để nghe mình tâm sự hay chia sẽ, thành ra, chịu đựng một mình là điều mà tôi làm tốt nhất bây giờ. Nhiều lúc ngồi một mình tôi đã rất hối hận vì lựa chọn đi học xa như hôm nay, hối hận vì tại sao đến tận lúc này mới biết thương cho ba mẹ, mới nhận ra những khổ cực của ba mẹ. Đến Tết về nhà, dừng chân trước cổng, ngắm nhìn mọi thứ, đây rồi, nơi bình yên nhất của thế giới đây rồi, nhà tôi đây rồi, ba mẹ tôi đây, họ đang dang rộng vòng tay chào đón đứa con bé bỏng của họ trở về đây.

Tôi ước mình đừng lớn nữa, tôi ước mình cứ mãi nhỏ bé để được ba mẹ bao bọc che chở mãi, bởi tôi không đủ sức mạnh để tự đối chọi một mình với những khó khăn và mệt mỏi ngoài kia.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

back to top