Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chưa kịp cảm nhận hết thanh xuân đã phải trưởng thành

2018-12-05 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Những miền kí ức ngọt ngào kia chỉ là thứ để nhớ về, để xoa dịu con tim khi người ta quá mệt mỏi mà thôi. Làm sao quay trở về tuổi mười sáu, trong khi tâm hồn bạn đã sắp tới ngưỡng hai lăm. Khi những va vấp cuộc đời đã bắt đầu hằn lên trên ánh mắt?

***

"Thanh xuân như một cơn mưa rào, nhưng liệu mấy ai đủ can đảm đắm mình trong cơn mưa ấy thêm lần nữa?"

Ngày đầu vào cấp ba, cảm thấy tất cả mọi thứ như mới hôm qua thôi, nhưng sao xa lạ quá. Ngoảnh lại, trong kí ức chỉ còn mỗi tiếng trống tan trường hay cảnh những tà áo dài trắng tung bay trong gió.

Đâu phải tuổi thanh xuân của ai cũng đẹp. Đâu phải thời học sinh của ai cũng có những kí ức lãng mạn về một mối tình ngây thơ áo trắng.

Có đôi lúc lướt facebook, chậm rãi xem lại từng khoảnh khắc hiếm hoi được lưu giữ lại nhờ chiếc điện thoại Nokia thời đó của con bạn mà tôi bật cười, nhưng rồi cũng chợt rơi nước mắt. Khóc cho khoảnh khắc ngây ngô ngắn ngủi của mỗi người trong chúng ta.

Học đại học, tốt nghiệp, rồi đi làm. Từ ngày tốt nghiệp cấp 3 chưa có lấy một lần họp lớp đúng nghĩa, đây chẳng phải là hoàn cảnh của riêng ai. Nhiều khi đi chơi với đứa bạn thân, chúng tôi hay rủ rỉ với nhau rằng "Bạn thân năm cấp ba chính là những người bạn sẽ đi cùng ta về dài, bạn đại học chơi với nhau nhưng vẫn còn đâu đó những ganh đua nơi giảng đường, ra trường đi làm rồi thì mấy ai mà đáng tin để kết bạn nữa?". Thế nhưng, bạn cấp ba được bao nhiêu người ở lại bên ta đây.

"Tính ra tao và mày là hai đứa duy nhất chơi với nhau tới giờ mà còn gặp nhau nhiều đó." Tôi nói khi đang đèo nó trên con xe chạy quanh Sài Gòn.

"Thế mày nghĩ được bao nhiêu nữa? Hai đứa đã là nhiều rồi." Nó bình thản.

Ừ, nghe sao chua chát quá. 

Chưa kịp cảm nhận hết thanh xuân đã phải trưởng thành


Tôi vẫn nhớ thời cấp ba sôi nổi ấy, khi những cô cậu tuổi mới lớn vẫn còn mang trong mình sự bốc đồng và hiếu động. Gây gỗ, xích mích rồi lại làm hoà. Mỗi buổi chiều về lại kéo nhau ra quán trà sữa, súp cua, bánh trán trộn gần trường. Nghĩ lại sao vui thế.

Nhưng cứ như là những thướt phim quay chậm đột ngột bị ép phải tua nhanh dần, nhanh dần về phía trước. Tất tả đi học thêm để ôn thi đại học, lặn lội từ quê lên thành phố để tham dự kì thi lớn. Sau đó là những giọt nước mắt khi biết mình trượt nguyện vọng một. Lại tiếp tục là những khoảng thời gian trầy trật nơi giảng đường, rồi ra trường, rồi ép mình vào guồng quay công việc và cuộc sống.

Nhiều đêm lặng lẽ nghĩ đến những áp lực bản thân mình phải chịu mà rơi nước mắt, ước gì có thể quay lại tuổi 16, ước gì lại có thể ngây ngô đứng dưới cột cờ hát vang bài quốc ca cùng bạn bè.

Nhưng mà, liệu quay lại thời tuổi trẻ bồng bột ấy vào lúc này thì nó có còn là cơn mưa rào đầu mùa hạ của ngần ấy năm về trước không? Bởi vì chúng ta đã lớn, đã biết được cuộc đời này không mãi chỉ có một màu hồng non nớt, mà còn nhiều gam màu khác nhau, từng chút từng chút một tô vẽ nét thành thục trên gương mặt ta.

Thanh xuân đẹp, nhưng chỉ đẹp đối với nhưng cô cậu học trò còn ngây ngô chưa biết gì về thế giới bên ngoài. Bởi vì ta hiểu, kết thúc của chuyến hành trình đầy sắc cầu vòng đó, nếu bạn không thể thoát khỏi những cảm xúc êm đẹp khi đắm chìm trong cơn mưa mùa hạ kia, bạn sẽ chẳng bao giờ thích nghi nổi với sự gai góc trên đường đời.

Tiền bạc, công việc, ganh đua, tất cả mọi thứ sẽ vây lấy bạn cả ngày lẫn đêm. Bởi lẽ, chẳng ai may mắn thoát khỏi hai chữ "trưởng thành" đâu.

Lúc còn nhỏ, mẹ tôi hay bảo tôi tâm sự với mẹ tôi. Nhưng khi lớn dần lên, những câu chuyện xoay quanh cuộc sống và công việc của tôi cũng khiến mẹ tôi nhàm chán không muốn nghe nữa. Những cuộc gọi từ thành phố về quê nhà cũng thưa thớt dần.

Những lời than vãn về công ty hay về áp lực công việc chực trào tuôn ra nơi khoé miệng lại bị ép nuốt ngược vào trong. 

Chưa kịp cảm nhận hết thanh xuân đã phải trưởng thành

Bạn lớn rồi. Học cách tự bản thân mình liếm lấy những vết thương của mình đi. Vì chẳng ai có thể sống cuộc đời của bạn, ngay cả chính người thân trong gia đình bạn. Họ chỉ có thể lót cho bạn một con đường, còn hướng đi kế tiếp là do bạn tự chọn.

Nhìn lại xung quanh mình, bạn bè đó, người thân đó, nhưng sao trong lòng vẫn mãnh liệt trào dâng cảm giác cô đơn?

"Nhớ hồi cấp ba vui quá nhỉ?" Tôi tâm sự với con bạn thân của mình, hai đứa lại hi ha kể về những mẫu chuyện vụn vặt, và những nhân vật mơ mơ hồ hồ còn trong kỉ niệm.

"Vui đấy, nhưng mà tao chẳng muốn trở về thời cấp ba đâu." Nhỏ bạn tôi thở dài. Tôi cũng vậy.

Có những kí ức xinh đẹp, chỉ nên để nó mãi là kí ức, còn hiện thực phũ phàng thì ta vẫn phải tiếp tục chống chọi qua ngày.

Cơm, áo, gạo, tiền, áp lực cuộc sống khiến con người ngày càng xa lánh nhau và sống trong sự cô đơn của riêng họ. Những miền kí ức ngọt ngào kia chỉ là thứ để nhớ về, để xoa dịu con tim khi người ta quá mệt mỏi mà thôi.

Làm sao quay trở về tuổi mười sáu, trong khi tâm hồn bạn đã sắp tới ngưỡng hai lăm. Khi những va vấp cuộc đời đã bắt đầu hằn lên trên ánh mắt?

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi, xin lỗi vì chưa kịp cảm nhận hết thanh xuân đã phải trưởng thành.

© Chloe – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top