Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày trưởng thành

2018-10-25 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Những lúc muốn yếu đuối một chút gọi điện về nhà, muốn như thuở bé làm nũng, ngây ngô nhưng lại không nỡ vì sợ họ lo lắng, vì sợ họ buồn. từ bao giờ ta đã biết lặng lẽ khóc? Lặng lẽ mỉm cười và lặng lẽ ôm một nỗi đau vào người? Từ bao giờ ta có thể một mình uống café, một mình đi ăn, một mình trong căn phòng trọ?

***

blog radio, Những ngày trưởng thành

Lúc bé, khi thấy người lớn có thể làm những gì mình thích một cách tùy ý liền cứ mong mau lớn để có thể tự do như họ, không cần mỗi ngày phải đi hoc, phải trả bài, phải đi chơi đúng giờ về,... Nhưng khi khập khiễng bước vào đời mới biết, làm người lớn cũng không dễ dàng, làm người lớn cũng có cái khó của người lớn.

Lúc nhỏ có thể vô tự lự, mỗi ngày ngoài việc học, ăn, ngủ và đi chơi dường như chẳng phải lo nghĩ gì, đến tối cứ ngủ một mạch tới sáng. Khi đã thực sự trưởng thành, những ngày vô tư lự cũng chẳng còn, mỗi ngày phải vật lộn với cuộc sống cơm áo gạo tiền, với các khoản sinh hoạt phí không tên. Đã bao lâu không được ngủ một giấc thoải mái mà không phải thức khuya vì làm việc, vì những bữa tiệc xã giao, vì những lo toan hàng ngày?

Bạn bè chơi thở nhỏ cũng chẳng còn vô tư như lúc trước, thêm nhiều mối quan hệ mới nhưng cũng đánh mất đi nhiều mối quan hệ cũ. Có những người bạn cứ ngỡ sẽ mãi ở cạnh ta cả đời nhưng lại không biết rằng họ sẽ rời khỏi ta một phút nào đó trong cuộc đời, lặng lẽ không báo trước, đến khi nhìn lại họ chỉ còn là những trang kí ức xưa cũ đã đóng bụi. Và những người có thể ở cạnh hiện giờ hoặc là những người bạn lâu năm hoặc là những người bạn trong một môi quan hệ lập lờ, không tên.

blog radio, Những ngày trưởng thành

Lúc bé, mưa mang cảm giác sảng khoái, thoải mái và tươi mát nhưng khi lớn hơn một chút, mưa lại mang chút cô đơn và buồn. Bởi những ngày tháng vô lo đã biến mất, mà khi lớn lên đã không biết bao nhiêu lần khi nhìn mưa lại hoài niệm, cứ muốn trở về một thời ấu thơ vô tư ấy.

Có phải khi trưởng thành bản thân cũng trở nên khép kín hơn một chút? Có ai khi trưởng thành lại không nhuộm chút cô đơn, lạc lõng? Những ngày dài mang hình hài của đứa trẻ rồi cũng sẽ phải lột xác thành một người chín chắn, tự tin hơn cũng mang trên mình những vết thương của cuộc sống. Những lúc muốn yếu đuối một chút gọi điện về nhà, muốn như thuở bé làm nũng, ngây ngô nhưng lại không nỡ vì sợ họ lo lắng, vì sợ họ buồn. từ bao giờ ta đã biết lặng lẽ khóc? Lặng lẽ mỉm cười và lặng lẽ ôm một nỗi đau vào người? Từ bao giờ ta có thể một mình uống café, một mình đi ăn, một mình trong căn phòng trọ?

Và một mình đi xem phim, lâu nghe một bài hát lại gợi nhớ tới ngày xa xưa. Từ khi nào khi nhìn những cô cậu học trò, bản thân liền cảm thấy già. Cũng đã qua quãng thời gian thích những buổi tụ tập bạn bè trò chuyện không chán mà thay vào đó là những nốt lặng xen giữ trong những câu chuyện?

© Mạc Hi – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?

Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi

Hôm nay em cưới rồi

Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Mẹ ơi, con xin lỗi…

Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

back to top