Đi du học mấy năm, tôi sợ nhất là cảnh tay xách nách mang
2022-11-12 01:20
Tác giả: Doris
blogradio.vn - Thực ra chẳng có gì đáng giá, nhưng những món quà nho nhỏ tay xách nách mang đó đã giúp tui kết nối dễ dàng hơn với con người ở vùng đất xa lạ này.
***
Mỗi chuyến đi xa giống như một lần hành xác. Vé máy bay chỉ có 20kg hành lí. Ngày đóng đồ đạc vào vali tui với mẹ bèn kè kè cái cân bên cạnh, tính toán xem thêm cái này, bớt cái kia thế nào cho hợp lý. Mà thực tế thì nhiệm vụ chủ yếu của tui là can ngăn mẹ. Hai mẹ con như ở hai đầu chiến tuyến, mẹ thêm, tôi cản, mẹ nhét đồ vào, tôi bỏ bớt ra. Thật sự, nếu cái gì cũng thuận theo ý phụ huynh thì có đến 40kg hành lí cũng không nhét đủ.
Đau đầu nhất là các loại chất lỏng. Có một chai nước mắm ngon chuyên dụng để pha nước chấm, loại mà không tài nào mua được ở nước ngoài ấy. Tui phải hì hụi bọc chống sốc, dán nửa cuộn băng dính, rồi đặt vào trong thùng xốp mới trót lọt mang lên máy bay.
Cẩn thận vậy rồi nhưng lúc qua cửa hải quan vẫn bị giữ lại, họ bắt tui tường trình về khúc giò có hình dáng rất khả nghi mà máy móc của họ bó tay, không quét ra được là loại vật chất gì. Tui vừa dùng vốn tiếng Hàn sứt sẹo miêu tả: đây là một loại thức ăn truyền thống làm từ thịt của Việt Nam, không hóa chất độc hại, ĂN ĐƯỢC, ĂN ĐƯỢC, vừa nhìn mấy anh hải quan sân bay dắt chó nghiệp vụ đứng mé mé canh chừng mà dở khóc dở cười.
Gọi điện về méc mẹ, tui đùa, chắc họ tưởng khúc giò là quả bom.
Mẹ tui bảo, giọng rất vững dạ, thế để lần sau cắt nhỏ rồi đóng gói thành nhiều miếng, không khả nghi nữa đâu, không lo.
Tui giả lả vâng vâng dạ dạ. Thầm nghĩ, lần sau á, thôi xin. Sau lần này ớn lắm rồi, chắc còn lâu lắm con mới dám về.
Lúc ấy để tiết kiệm tiền taxi, đứa con gái lĩu íu đào tơ tui đây lưng đeo một balo đồ điện tử, tay gồng lên xách vali hành lí 20kg xuống tàu điện ngầm, trong đó hơn phân nửa là thực phẩm với đặc sản Việt Nam làm quà.
Thiệt ra lúc đó lạ nước lạ cái đâu có thân thiết với mấy ai. Không có ai để tặng thì tui tính một mình cân hết đống đồ đó. Thật.
Có một giáo viên tiếng Hàn rất nhiệt tình, hay dùng thời gian rảnh rỗi để trò chuyện quan tâm đến lũ du học sinh cơ nhỡ tụi tui. Tui tặng cô ấy một túi cà phê Trung Nguyên. Lần nào gặp cổ cũng khen, bố mẹ tao, anh tao, cả nhà tao đều thích vị cà phê đậm đà này lắm. Tui nghe giọng cổ hân hoan mà vui vẻ, không bõ công mình bê nhiều vác nặng.
Nửa năm sau đó, chính cô ấy là người giúp tui chỉnh sửa bài luận nhằm xin học bổng, tập dượt với tui một vài câu hỏi có thể diễn ra trong buổi phỏng vấn. Cho tới lúc học xong đại học chuẩn bị quay về Việt Nam, tui lại tặng cổ một túi cà phê nữa làm quà tạm biệt.
Thực ra chẳng có gì đáng giá, nhưng những món quà nho nhỏ tay xách nách mang đó đã giúp tui kết nối dễ dàng hơn với con người ở vùng đất xa lạ này.
.
Công ty tui năm ngoái tuyển một bạn trợ lý giám đốc.
Thời gian đầu lóng ngóng bạn còn làm việc cồng kềnh lắm. Sếp giao cho nghiên cứu thị trường nhằm tìm kiếm đối tác mới. Ba ngày sau bạn nộp cho sếp một slide PowerPoint dài như cái sớ, tổng hợp tất cả các thông tin research được về những agency trong ngành, cẩn thận đính kèm link bài viết gốc, link sản phẩm nổi bật của họ.
Nhưng sếp tui không có thời gian đọc.
Vứt cho bạn làm lại, tìm cách trình bày sao cho bớt rườm rà, tóm gọn nội dung sao cho người đọc dễ nắm bắt được trọng điểm, thử đánh giá đối tác tiềm năng khi đứng từ góc độ của sếp. Bạn phải làm tới làm lui ba lần mới tạm coi là duyệt.
Tháng đấy cũng là sinh nhật công ty, lần đầu tiên đặt bàn cho mấy chục người bạn run lắm, chạy theo hỏi mỗi người tụi tui có gì kiêng ăn gì không để lên thực đơn trước. Bạn tỉ mẩn xếp bàn, mấy đứa thuộc team không ăn hành ngồi chung một chỗ, team dạ dày yếu chê đồ sống ngồi chung một chỗ. Nhưng đến bữa thì ai thèm nghe bạn chỉ đạo đâu, thích ngồi đâu thì ngồi đấy, hợp cạ nào thì ngồi đấy. Mấy đứa leader dẫn intern đi làm quen một vòng công ty, về tới nơi thì mất chỗ, cũng chả sao, lại te te chạy tới ngồi cạnh crush. Dự định ban đầu của bạn đổ bể, nhưng bữa đó mọi người đều rất vui vẻ, chẳng ai nhăn nhó mặt mày chê đồ ăn không ngon cả.
Sau này khi bạn đã quen với quy trình công việc và văn hóa công ty rồi, cái sự cồng kềnh ngô nghê hồi ấy thi thoảng vẫn bị sếp lôi ra làm trò cười cho cả hội.
***
Đợt hè vừa rùi công ty tui đi Huế.
Cũng không phải cả công ty, chỉ có một nhóm đồng nghiệp thân thiết tự tổ chức đi thôi.
Trước khi đi 3 tuần, bạn đặt vé máy bay cho cả hội, lên một list kế hoạch ăn chơi trác táng rất đáng chờ mong, chọn ra 3 cái homestay với 3 mức ngân sách cho tụi tui quẹo lựa. Cực kỳ nhanh nhẹn, cực kỳ chuyên nghiệp, không hề có một động tác nào thừa thãi.
Vì tiết kiệm ngân sách nên tụi tui chỉ đặt vé thường có 7kg hành lí xách tay. Riêng bạn đặt thêm 20kg hành lí kí gửi nữa. Tụi tui biết được đều tò mò khó hiểu, đi du lịch 3 ngày 2 đêm thì mang nhiều hành lí thế làm gì. Bạn chỉ cười bảo, đề phòng nhỡ may, có ai bị thiếu cân thì cứ gửi em nhé.
Huế dễ thương kinh khủng. Đại Nội, Lăng Cô, cà phê muối, bún bò Huế, cơm chay,… sau hai năm ở nhà chống dịch thì tụi tui mới được bung lụa làm khùm làm đin như thế. Hôm nào cũng xúng xính quần quần áo áo ra khỏi homestay từ sáng sớm, đến tối mịt mới chịu lọ mọ về tắm rửa nghỉ ngơi. Ngày cuối cùng tụi tui mới ngớ ra nhìn nhau, chít quên chưa tính mua gì làm quà cho bố mẹ.
Bạn cười nói một câu lời ít ý nhiều, biết ngay mà!
Bạn bật app note của điện thoại lên. Hôm nọ đi ăn bánh nậm em hỏi cô chủ quán rồi, bánh này để trong ngăn đông tủ lạnh cũng bảo quản được lâu lắm. Nhóm mình mua chung mang về làm quà, để đông lạnh rồi đặt vào thùng xốp ý, có thể mang lên máy bay được, không sợ bị hỏng. Quà thế này hông tốn tiền mà lại đặc biệt, chỉ Huế mới có. Mọi người ai muốn thì đặt chung với em nhoa.
Tụi tui cười gượng, à thì ra bạn tính cả rùi, liền xúm xít lại nhao nhao đặt, đứa nhăm chục, đứa một trăm, đứa hào sảng hét đòi ba trăm cái bánh lận. Bạn vội vàng note lại, suýt nữa thì quá cả 20kg kí gửi.
Tối hôm ấy, trước khi về Hà Nội tui cùng bạn ngồi chia bánh. Bạn nắn nót viết tên từng người và số lượng đặt hàng lên từng túi quà một. Vừa làm vừa lẩm bẩm, lúc hạ cánh xuống Hà Nội thì đã khuya lắm rồi, mọi người cũng mệt chắc chỉ mau mau muốn về nhà, phải viết sẵn như thế này để mọi người đừng lấy nhầm quà của nhau. Tui âm thầm trợn mắt, thì ra cái tính cồng kềnh của bạn vẫn chưa hết, chỉ là đã qua mài giũa, biết suy xét một cách thấu triệt hơn, chu đáo hơn.
.
Mấy năm nay chủ nghĩa tối giản lên ngôi. Bọn tui đều hiểu những lợi ích mà nó mang lại chứ, thật sự.
Ai mà chẳng muốn hành lý mang theo thật gọn nhẹ. Ai mà chẳng muốn thoải mái bước, không có gánh nặng nào trên lưng.
Nhưng tụi tui không còn ghét bỏ những pha xử lý cồng kềnh vụng về của mình nữa. Nó là những gì tất nhiên phải trải qua nếu còn muốn tiến bộ. Lùi một bước, là ẩu, đoảng, hời hợt. Tiến thêm một bước, là làm việc chặt chẽ, suy nghĩ chu toàn.
© Thúy Loan - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Con đã đủ trưởng thành để đi xa và trở về | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.