Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tâm sự của một kẻ đang vượt qua nỗi đau thất tình

2022-11-06 01:30

Tác giả: Doris


blogradio.vn - “Chị biết hèn hạ nhất là gì không?”, mình dập mạnh ly rượu xuống mặt bàn, đổ rạp người về phía chị đồng nghiệp thân thiết: “Là khi cậu ta bắt đầu im lặng nhiều hơn trong các cuộc trò chuyện, không còn mở lòng ra với em nữa. Nhưng cậu ta không hề thẳng thắn cắt đứt mối quan hệ.”

***

Công việc rất áp lực, nắng hè cũng rất oi ả.

Lương tăng một chút, nhưng sếp ngày càng nghiêm khắc, bắt lỗi mình gắt gao. Mình biết ảnh đang rèn mình. Tám tiếng đồng hồ trên công ty, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. Thực sự mệt.

Nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ, mình vẫn còn sức tìm kiếm mạng xã hội cậu ấy.

Kì lạ là đã huỷ kết bạn từ lâu, nhưng bạn chung nhiều, chỉ cần gõ chữ cái đầu là hiện ra.

Hôm nay có một cập nhật mới, cậu ấy đăng ảnh nhóm bạn cùng một icon trái tim. Trong ảnh cậu ngồi cạnh một cô bạn xinh xắn, tư thế thân mật, vai kề vai nhau. Một người coi trọng riêng tư như cậu lại đặt công khai. Là để cho mình thấy sao?!

Thật nực cười, thằng hèn.

Đêm đấy trong đầu mình toàn những suy nghĩ hằn học, đến 3h sáng mới mệt quá mà ngủ thiếp đi.

Tụi mình quen nhau đã bảy năm.

Bảy năm, từ lúc học cấp ba, lên đại học, rồi ra trường tìm việc. Bảy năm, từ ngày đầu tiên mình giả vờ gọi nhầm số để làm quen. Tới những buổi tối vừa học bài vừa ríu rít trò chuyện trên MXH. Tới những lúc tan học hai đứa cố tình dắt xe đạp chậm lại để có thể đi cùng nhau một quãng đường. Tới ngày nhận lời tỏ tình của cậu ấy rồi quyết định quay về làm bạn vài tháng sau đó. Rồi tới những năm tháng đại học duy trì mối quan hệ nửa gần nửa xa…

Bảy năm quen thuộc, để mình tự tin cho rằng chúng mình là một phần quan trọng trong cuộc đời lẫn nhau.

Cậu ấy bắt đầu lạnh nhạt với mình từ khi nào nhỉ?

Là khi mình mới đi làm, suốt ngày than vãn công việc áp lực, bị sếp dí, khách hàng yêu sách.

Hay là khi mình tỏ ý không ủng hộ sự nghiệp của cậu ấy, nói rằng đó là một kiểu làm ăn chộp giật.

Hay là từ trước đó nữa, vào một lúc nào đó mình không nhận ra.

“Chị biết hèn hạ nhất là gì không?”, mình dập mạnh ly rượu xuống mặt bàn, đổ rạp người về phía chị đồng nghiệp thân thiết: “Là khi cậu ta bắt đầu im lặng nhiều hơn trong các cuộc trò chuyện, không còn mở lòng ra với em nữa. Nhưng cậu ta không hề thẳng thắn cắt đứt mối quan hệ.”

Tối hôm đó là liên hoan công ty, tụi mình đi tăng hai trong một quán kara. Mọi người hát hò vui vẻ ầm ĩ, còn mình chỉ đang tìm kiếm một người có thể trút bỏ nỗi lòng:

“Cậu ta không hề chê em phiền phức, cũng không hề nói là chán rồi đừng liên lạc nữa. Cậu ta chỉ không còn chủ động quan tâm em, không còn chủ động chia sẻ bất cứ điều gì trong cuộc sống cá nhân nữa. Giống như thể là em phải biết ý mà tự dọn mình ra khỏi đời cậu ta vậy.”

Mình không quan tâm việc phải giữ hình tượng nữa, nước mắt lã chã:

“Sao em tưởng tượng được có ngày cậu ấy lạnh nhạt với em như vậy chứ. Em đã quen dáng vẻ của cậu khi trong mắt chỉ quan tâm đến một người là như nào. Giờ mới biết dáng vẻ khi muốn tránh thoát khỏi một người là như nào. Chẳng thà cậu ta cứ nói thẳng, đau một lần rồi thôi. Đằng này lại để em phải níu kéo, để em liên tục tổn thương lòng tự tôn hết lần này đến lần khác.

Em bắt đầu cai nghiện cậu ta.

Lần đầu tiên quyết tâm không liên lạc, chỉ được một tuần.

Sau đó thì lâu hơn, một tháng, rồi ba tháng.

Cho tới một lần, có một gã ở khu trọ cũ hay lân la làm quen, theo dõi khung giờ sinh hoạt của em. Em sợ quá liền kể ra, mà cậu ta chỉ đáp một câu nhẹ bẫng, ‘giả vờ có bạn trai cho thằng đấy hết quấy rối là được mà.’

Lúc đấy, em mới nhận ra mối quan hệ này thực sự hết hy vọng rồi.

Ngay cuối tuần đó em chuyển đến chỗ trọ khác, chịu thiệt bỏ luôn tiền đặt cọc. Một mình em vẫn giải quyết được, không cần ai hết chị ạ.

Nhưng đau quặn, lạnh thấu tâm can.”

.

Sau buổi tối khóc lóc thảm thiết đó, đồng nghiệp đều biết mình thất tình.

Lại càng tốt, chẳng cần phải gắng gượng nói cười vui vẻ nữa.

Sếp bắt đầu giao cho mình nhiều việc quan trọng hơn. “Bận rộn là cách tốt nhất để quên buồn thương đấy!” - Ảnh bảo.

Sự bận rộn này kéo dài từ hè sang đông, dài đằng đẵng, nhưng buồn thương muốn tới thì vẫn cứ tới. Mỗi khi cậu có cập nhật mới về cô gái đang quen. Hay trong khoảnh khắc tan làm đứng chờ grab bên vệ đường. Hay khi màn đêm buông xuống, nằm nghe “Nửa thập kỷ” của Hoàng Dũng, quyện với tiếng gió rít ngoài cửa sổ.

Mình vẫn đau.

Chỉ là không còn che đậy nỗi đau này nữa.

Không còn cố tỏ ra ổn trên MXH.

Bằng một cách kì lạ nào đó. Việc đối mặt trực diện vào nỗi đau khiến mình cảm thấy tổn thương như đang được tỉ mỉ khâu lại từng chút một.

Cho tới khi xuân về.

Mình chuyển vào một phòng trọ thoáng mát, có một cái ban công nho nhỏ, đủ để trồng một vài chậu cây xanh. Việc hạnh phúc nhất khi đó là thấy chồi non nhú lên từng ngày.

Một buổi sáng, trời hửng nắng đẹp, mình xếp ghế ra ngoài ban công ngồi. Gió nhè nhẹ thổi, luồn qua mái tóc, khoan khoái đến từng lỗ chân lông.

Mình bấm gọi một số điện thoại.

Đầu dây bên kia nhấc máy, nhưng không nói tiếng nào.

“Cậu nhận ra tớ chứ?” - Mình hỏi.

“Ừ. Có chuyện gì không?”

Mình bật cười, cậu ấy nói giọng lạnh nhạt, là đang sợ mình cố níu kéo hay sao.

“Chỉ là muốn hoàn thành một nghi thức thôi. Cậu hãy chúc tớ hạnh phúc đi.”

“Ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.” Cậu ấy nhàm chán đáp lại.

“Nhưng tớ muốn nghe một câu đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ.” Mình cố chấp nói.

“Vậy thì… chúc cậu hạnh phúc.”

Mình im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Cậu cũng hạnh phúc nhé.”

Cúp máy. Xoá số liên lạc.

Đối với mình, những lời này không chỉ đơn thuần là chúc phúc.

Mình chỉ không muốn kỉ niệm cuối cùng giữa hai đứa là những lời hằn học, trách móc, mệt mỏi. Ít nhất cũng phải có một nghi thức tạm biệt, một dấu chấm tròn trĩnh cho mối quan hệ này.

Tạm biệt, tình đầu, tiếng lòng cũng trở nên bình yên.

© Thúy Loan - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh còn nợ em! | Radio Tình Yêu

Doris

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống chân thực. Bất kể người khác nhìn mình bằng con mắt nào đi chăng nữa, dù cả thế giới phủ định, tôi vẫn có bản thân tin tưởng mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top