Đằng sau nỗi đau là sự trưởng thành
2022-10-27 01:35
Tác giả:
Nguyễn Ngọc Dung
blogradio.vn - Nếu ai đó hỏi tôi hương vị của trưởng thành là thế nào? Có ngọt ngào không? Đáp án là không. Chẳng phải khi không mà người ta ước tâm hồn mình được bé mãi, được hồn nhiên mãi. Hương vị của trưởng thành có ngọt chứ nhưng lại xen lẫn đắng cay, chua xót. Mọi khổ sở, đau thương chúng ta đều phải trải qua. Không ai biết, sự trưởng thành sẽ đến lúc nào, có khi chỉ là một cái chớp mắt.
***
Đêm qua tiếng mưa rơi rả rích cùng tiếng sấm gào thét sau hiên nhà như đang báo hiệu một điều gì đó sắp đến. Vào những mùa trái gió trở trời thế này, mưa cứ tuôn xối xả chẳng biết bao giờ mới dứt. Khi cơn mưa lặng đi, cũng là lúc tia nắng đầu tiên bừng hé.
Dạo bước trên con đường thơm mùi hoa sữa, tôi hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai. Đây là khoảng thời gian tôi yêu nhất trong năm. Chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì lúc này tôi cảm thấy không gian quanh mình như đang trôi chậm lại.
Tôi đang trong kì nghỉ phép sau khi giải quyết hàng loạt những công việc còn tồn đọng. Đó cũng là một trong những nguyên do tôi có thể tận hưởng khung cảnh xung quanh một cách từ từ như thế. Bất thình lình, tiếng nhạc văng vẳng phát ra từ quán cà phê nhỏ bên đường.
“Thu sang nhắc người mộng dài đêm thâu
Gọi nhau trìu mến, chát chua đã nhiều
Đời buồn hay thơ, người thật hay mơ
Gần nhau nhìn thêm nhẹ nỗi mong chờ
Thu sang nồng nàn tựa thu rót mật
Tựa ly rượu ngon ủ men thời gian
Cho bao héo sầu, trăm miền u trầm
Một chút ngại ngùng, tan theo nắng thơm tho.”
Thì ra đã bước sang mùa thu rồi nhỉ? Mùa thu mãi là một mùa kì lạ, nó không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, cứ dở dở ương ương. Song mùa thu cũng thật đẹp, không đẹp làm sao cho được? Đối với tôi, trong bốn mùa ở Hà Nội, thì mùa thu là mùa mang sắc thái lãng mạn nhất cũng đượm buồn nhất. Không chỉ đẹp ở những con phố ngập lá vàng rơi hay mùi thơm nức mũi của cốm xanh mà còn là vẻ đẹp của con người nơi đây.
“Mùa thu sẽ đẹp nếu trái tim mình cảm nhận được cái đẹp ấy.” Tôi tự nhủ thầm.
“Nhưng sao mình không cảm nhận được chứ? Cớ gì lại vậy.”
Đột ngột, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Tôi nhìn thoáng qua tên người gọi, à thì ra là “anh”. Anh gọi mình làm gì nhỉ? Chẳng phải giờ này anh đang làm việc ư?
Dù thắc mắc nhưng tôi vẫn nghe máy, nhưng điều khó hiểu là tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Chỉ có tiếng rè rè thinh lặng. Tôi có thử gọi lại nhưng đáp lại tôi là tiếng báo máy bận. Điều này càng khiến nỗi bất an trong lòng tôi một lớn hơn.
Và rồi, tôi chạy vội đến nơi làm việc của anh.
Anh làm công nhân ở một nhà máy cũ kỹ, nhiệm vụ hàng ngày của anh là sắp xếp và khuân vác hàng hóa. Khi chạy đến nơi, tôi quan sát khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng anh. Tuy nhiên tôi vẫn không thấy anh đâu cả. Xung quanh chỉ toàn những người mặc áo đồng phục màu xanh, đang hì hục làm việc.
“Chi à em, đến đây làm gì thế?” Giọng anh Hải - một người bạn cũ thân thiết của anh bất ngờ vang lên.
“Em đang tìm anh em, anh thấy anh ấy ở đâu không ạ?”
Một khoảng lặng im bao trùm.
“Luân mất ba năm rồi mà em. Ngày nó mất chẳng phải em ở cạnh sao?”
Tôi sững sờ, rồi vỡ lẽ, đúng, sao tôi lại quên được. Anh hai mình đã mất ba năm rồi mà. Trông gương mặt sượng sùng của Hải, mà tôi chỉ biết cúi gằm xuống đất. Nhìn ánh mắt thương xót của Hải, lòng tôi như chết lặng. Vội tạm biệt anh ấy, tôi lao khỏi nhà máy nhanh nhất có thể. Hoá ra tiếng chuông điện thoại ban nãy, chỉ là cuộc gọi tự động hằng năm để nhắc nhở hôm nay là ngày giỗ của anh thôi.
Quay ngược thời gian, vào ba năm trước, khi tôi vừa tròn mười tám tuổi. Người ta thường bảo, tuổi mười tám là độ tuổi như hoa như ngọc, là độ tuổi đẹp nhất đời người. Song những tháng ngày ấy là những tháng ngày tôi sống mà như đã chết.
Bảo Luân - anh hai tôi là một chàng trai vô cùng ấm áp. Anh là người luôn đồng hành cùng tôi trên mọi chặng đường. Vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên anh không chỉ là anh trai mà còn kiêm luôn cả vai trò của cha mẹ. Trong khi bạn bè có cha mẹ chăm sóc, chia sẻ, trò chuyện, dẫn đi khu trò chơi vào dịp cuối tuần, thì tôi có anh hai. Một người anh không hoàn hảo nhưng là duy nhất. Chẳng ai có thể thay thế được. Anh từng dịu dàng vỗ về khi tôi chẳng dám đi tàu lượn siêu tốc.
"Em biết không, người ta hay sợ hãi những gì chưa xảy ra. Thật ra không có gì đáng sợ cả, chỉ là em không dám thử mà thôi”.
Cũng từng giận dữ trách mắng khi tôi trốn học đi chơi.
"Nếu như em không thay đổi, thì đời này của em chỉ trôi qua trong vô nghĩa."
Tôi ước chỉ trong khoảnh khắc nào đó tôi lại được nghe thấy giọng nói ấy, những lời phàn nàn ấy.
Một tai nạn bất ngờ đã cướp đi sinh mệnh của anh. Lúc nhận được tin, trái tim tôi tưởng chừng đã vỡ nát. Tôi vẫn nhớ như in lời người bà trong “Ngàn con hạc giấy của Sadako” rằng “người tốt thường chết sớm”. Quả là vậy. Tôi từng nghĩ câu nói ấy thật quá bi kịch, người tốt thì phải xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất. Nhưng không tai nạn đó đã cướp đi người thân duy nhất trên cõi đời này của tôi. Cướp đi mọi thứ mà tôi trân trọng.
Hôm ấy, ngày bắt đầu cho sự thay đổi, một bước ngoặt trong cuộc sống của tôi. Từ một con bé được anh hai nuôi nấng nên người. Anh dạy tôi từng cái nhỏ nhất. Thì giờ đây tôi phải học cách trưởng thành, học cách bước đi một mình. Nếu ai đó hỏi tôi hương vị của trưởng thành là thế nào? Có ngọt ngào không? Đáp án là không. Chẳng phải khi không mà người ta ước tâm hồn mình được bé mãi, được hồn nhiên mãi. Hương vị của trưởng thành có ngọt chứ nhưng lại xen lẫn đắng cay, chua xót. Mọi khổ sở, đau thương chúng ta đều phải trải qua. Không ai biết, sự trưởng thành sẽ đến lúc nào, có khi chỉ là một cái chớp mắt.
“Chúng ta phải quen dần với thực tế rằng, trên những ngả đường quan trọng nhất của cuộc đời lại không hề có đèn tín hiệu giao thông.” (Hemingway)
© Nguyễn Ngọc Dung - blogradio.vn
Xem thêm: Như mùa xuân và cánh én, chúng ta rồi sẽ phải xa nhau
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






