Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Đằng sau nỗi đau là sự trưởng thành

2022-10-27 01:35

Tác giả: Nguyễn Ngọc Dung


blogradio.vn - Nếu ai đó hỏi tôi hương vị của trưởng thành là thế nào? Có ngọt ngào không?  Đáp án là không. Chẳng phải khi không mà người ta ước tâm hồn mình được bé mãi, được hồn nhiên mãi. Hương vị của trưởng thành có ngọt chứ nhưng lại xen lẫn đắng cay, chua xót. Mọi khổ sở, đau thương chúng ta đều phải trải qua. Không ai biết, sự trưởng thành sẽ đến lúc nào, có khi chỉ là một cái chớp mắt.

***

Đêm qua tiếng mưa rơi rả rích cùng tiếng sấm gào thét sau hiên nhà như đang báo hiệu một điều gì đó sắp đến. Vào những mùa trái gió trở trời thế này, mưa cứ tuôn xối xả chẳng biết bao giờ mới dứt. Khi cơn mưa lặng đi, cũng là lúc tia nắng đầu tiên bừng hé. 

Dạo bước trên con đường thơm mùi hoa sữa, tôi hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai. Đây là khoảng thời gian tôi yêu nhất trong năm. Chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì lúc này tôi cảm thấy không gian quanh mình như đang trôi chậm lại. 

Tôi đang trong kì nghỉ phép sau khi giải quyết hàng loạt những công việc còn tồn đọng. Đó cũng là một trong những nguyên do tôi có thể tận hưởng khung cảnh xung quanh một cách từ từ như thế. Bất thình lình, tiếng nhạc văng vẳng phát ra từ quán cà phê nhỏ bên đường. 

“Thu sang nhắc người mộng dài đêm thâu 

Gọi nhau trìu mến, chát chua đã nhiều 

Đời buồn hay thơ, người thật hay mơ 

Gần nhau nhìn thêm nhẹ nỗi mong chờ 

 

Thu sang nồng nàn tựa thu rót mật 

Tựa ly rượu ngon ủ men thời gian 

Cho bao héo sầu, trăm miền u trầm 

Một chút ngại ngùng, tan theo nắng thơm tho.” 

stt-met-moi-ve-cong-viec-

Thì ra đã bước sang mùa thu rồi nhỉ? Mùa thu mãi là một mùa kì lạ, nó không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, cứ dở dở ương ương. Song mùa thu cũng thật đẹp, không đẹp làm sao cho được? Đối với tôi, trong bốn mùa ở Hà Nội, thì mùa thu là mùa mang sắc thái lãng mạn nhất cũng đượm buồn nhất. Không chỉ đẹp ở những con phố ngập lá vàng rơi hay mùi thơm nức mũi của cốm xanh mà còn là vẻ đẹp của con người nơi đây. 

“Mùa thu sẽ đẹp nếu trái tim mình cảm nhận được cái đẹp ấy.” Tôi tự nhủ thầm.

“Nhưng sao mình không cảm nhận được chứ? Cớ gì lại vậy.” 

Đột ngột, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Tôi nhìn thoáng qua tên người gọi, à thì ra là “anh”. Anh gọi mình làm gì nhỉ? Chẳng phải giờ này anh đang làm việc ư? 

Dù thắc mắc nhưng tôi vẫn nghe máy, nhưng điều khó hiểu là tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Chỉ có tiếng rè rè thinh lặng. Tôi có thử gọi lại nhưng đáp lại tôi là tiếng báo máy bận. Điều này càng khiến nỗi bất an trong lòng tôi một lớn hơn. 

Và rồi, tôi chạy vội đến nơi làm việc của anh. 

Anh làm công nhân ở một nhà máy cũ kỹ, nhiệm vụ hàng ngày của anh là sắp xếp và khuân vác hàng hóa. Khi chạy đến nơi, tôi quan sát khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng anh. Tuy nhiên tôi vẫn không thấy anh đâu cả. Xung quanh chỉ toàn những người mặc áo đồng phục màu xanh, đang hì hục làm việc. 

“Chi à em, đến đây làm gì thế?” Giọng anh Hải - một người bạn cũ thân thiết của anh bất ngờ vang lên. 

“Em đang tìm anh em, anh thấy anh ấy ở đâu không ạ?” 

Một khoảng lặng im bao trùm. 

“Luân mất ba năm rồi mà em. Ngày nó mất chẳng phải em ở cạnh sao?” 

Tôi sững sờ, rồi vỡ lẽ, đúng, sao tôi lại quên được. Anh hai mình đã mất ba năm rồi mà. Trông gương mặt sượng sùng của Hải, mà tôi chỉ biết cúi gằm xuống đất. Nhìn ánh mắt thương xót của Hải, lòng tôi như chết lặng. Vội tạm biệt anh ấy, tôi lao khỏi nhà máy nhanh nhất có thể. Hoá ra tiếng chuông điện thoại ban nãy, chỉ là cuộc gọi tự động hằng năm để nhắc nhở hôm nay là ngày giỗ của anh thôi. 

Quay ngược thời gian, vào ba năm trước, khi tôi vừa tròn mười tám tuổi. Người ta thường bảo, tuổi mười tám là độ tuổi như hoa như ngọc, là độ tuổi đẹp nhất đời người. Song những tháng ngày ấy là những tháng ngày tôi sống mà như đã chết. 

44d7b

Bảo Luân - anh hai tôi là một chàng trai vô cùng ấm áp. Anh là người luôn đồng hành cùng tôi trên mọi chặng đường. Vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên anh không chỉ là anh trai mà còn kiêm luôn cả vai trò của cha mẹ. Trong khi bạn bè có cha mẹ chăm sóc, chia sẻ, trò chuyện, dẫn đi khu trò chơi vào dịp cuối tuần, thì tôi có anh hai. Một người anh không hoàn hảo nhưng là duy nhất. Chẳng ai có thể thay thế được. Anh từng dịu dàng vỗ về khi tôi chẳng dám đi tàu lượn siêu tốc.

"Em biết không, người ta hay sợ hãi những gì chưa xảy ra. Thật ra không có gì đáng sợ cả, chỉ là em không dám thử mà thôi”.

Cũng từng giận dữ trách mắng khi tôi trốn học đi chơi. 

"Nếu như em không thay đổi, thì đời này của em chỉ trôi qua trong vô nghĩa."

Tôi ước chỉ trong khoảnh khắc nào đó tôi lại được nghe thấy giọng nói ấy, những lời phàn nàn ấy. 

Một tai nạn bất ngờ đã cướp đi sinh mệnh của anh. Lúc nhận được tin, trái tim tôi tưởng chừng đã vỡ nát. Tôi vẫn nhớ như in lời người bà trong “Ngàn con hạc giấy của Sadako” rằng “người tốt thường chết sớm”. Quả là vậy. Tôi từng nghĩ câu nói ấy thật quá bi kịch, người tốt thì phải xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất. Nhưng không tai nạn đó đã cướp đi người thân duy nhất trên cõi đời này của tôi. Cướp đi mọi thứ mà tôi trân trọng. 

Hôm ấy, ngày bắt đầu cho sự thay đổi, một bước ngoặt trong cuộc sống của tôi. Từ một con bé được anh hai nuôi nấng nên người. Anh dạy tôi từng cái nhỏ nhất. Thì giờ đây tôi phải học cách trưởng thành, học cách bước đi một mình. Nếu ai đó hỏi tôi hương vị của trưởng thành là thế nào? Có ngọt ngào không?  Đáp án là không. Chẳng phải khi không mà người ta ước tâm hồn mình được bé mãi, được hồn nhiên mãi. Hương vị của trưởng thành có ngọt chứ nhưng lại xen lẫn đắng cay, chua xót. Mọi khổ sở, đau thương chúng ta đều phải trải qua. Không ai biết, sự trưởng thành sẽ đến lúc nào, có khi chỉ là một cái chớp mắt. 

“Chúng ta phải quen dần với thực tế rằng, trên những ngả đường quan trọng nhất của cuộc đời lại không hề có đèn tín hiệu giao thông.” (Hemingway) 

© Nguyễn Ngọc Dung - blogradio.vn

Xem thêm: Như mùa xuân và cánh én, chúng ta rồi sẽ phải xa nhau

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Nguyễn Ngọc Dung

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một ngày

Có một ngày

Em dừng bước và nhìn khắp nẻo Những góc nhỏ một thời vẫn như còn vọng đâu đây

Bây giờ là mùa đông

Bây giờ là mùa đông

Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ

Nếu lỡ

Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn

Sống trọn

Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

back to top