Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân làm gì để chẳng phí hoài?

2022-10-20 01:30

Tác giả: Ono màu xanh lá (Én)


blogradio.vn - Nhưng tôi nhìn lại mà thấy mình thua cả cô bán trà đá nuôi con đi học, thua chị lao công mua quần áo cho mẹ, thua anh xe ôm kiếm thêm thu nhập phụ tiền học cho em. Vì những anh chị, cô chú ấy luôn có đích rõ ràng để đến. Vậy rốt cuộc đích của tôi nằm ở đâu?

***

1. Cái gọi là trưởng thành

Trên mỗi ng đường chúng ta đi, mỗi lần phải đặt vé cho những chuyến đi, để đến nơi nào đó, liệu bạn có bao giờ băn khoăn rằng: Ồ, tôi chọn đúng nơi muốn đến, vé muốn đặt hay chưa? Và liệu rằng chuyến đi này tôi đến đích bằng đường một hướng, hay phải rẽ quanh co nhỉ?

Riêng tôi ấy hả, băn khoăn nhiều lắm, hiện nay vẫn thế thôi. Ai mà chẳng một vài lần hăng hái và nản lòng đan xen? Con đường nào dẫn tới cánh cửa có tên gọi “Vài năm ổn định” sau khi cầm trên tay tấm bằng cử nhân?

Hai mươi hai, kiểu như nghe sao mà già nua thế, khi chỉ mới nhắm mắt là còn ở tuổi ăn-để-học, mở mắt là thấy phải học-để-ăn rồi. Thử hình dung thế này cho thực tế nhé, khi chỉ mới hai tuần trước tôi còn hăng say mua quần áo son phần chuẩn bị Lễ tốt nghiệp, mới hai tháng trước còn mòn mỏi học để thi, và mới quý trước vẫn ngày đi thực tập chuyên ngành tối đi làm thêm. Bạn đã thấy nhoáng một chớp mắt là chúng ta già chưa?

Thực ra cũng chẳng muốn viết nhiều để thấy bản thân quá sức dông dài và thiếu kiên nhẫn, hay như vẫn bị nói nôm na là còn lông bông giữa đời đâu. Chỉ là tự dưng băn khoăn kinh khủng khi sự học và sự làm rất chi là “trớt quớt” với nhau.

Bốn năm hỉ mũi khóc mếu ở mẫu giáo, mười hai năm mài đũng quần xanh mặt ở phổ thông, thêm bốn năm học hành nhàng nhàng (tôi nói tôi nhé) trầy trật học-rớt-qua môn - làm thêm đóng học phí nợ môn tuần hoàn. Rốt cuộc khi mới ra trường (tính từ tháng 5 kết thúc chương trình học) mà đổi qua hai công việc. Và đọc tới đây bạn có thấy chán không? Nếu chưa thì chúng ta nghe hành trình xin việc của tôi nhé. Không kể ngoa đâu, chỉ để bạn tự tin hơn, và tôi có chỗ trút nỗi lòng sầu-thiên-thu thôi.

2. Tôi là con trâu nào?

Trước khi trình bày cái nhật kí xin việc nhiễu nhương và chán chường của mình. Tôi xin thêm xíu thời gian bày tỏ cùng bạn tâm trạng của “con trâu” tôi lúc này nhé.

Ngay thời điểm này, nghĩa là những ngày cuối tháng 6 tôi cảm thấy mình như một con trâu hùng hục suốt quãng đường dài được chỉ dẫn, rồi đùng một phát người ta vứt gông xiềng và quát một câu: “Về với tự nhiên mà hòa nhập đi!”. Lúc này, thì con trâu chẳng thể làm trâu nhà nữa, mà thành trâu hoang thì chưa đủ “hoang” mà làm. Thế là rốt cuộc đang phải làm con trâu “ngơ”.

Bản thân tôi là con bé tham vọng, ăn nói được, ngoại hình không xuất sắc nhưng cũng phải nói là chuẩn, cũng có cái gọi là ăn học. Nhưng tôi nhìn lại mà thấy mình thua cả cô bán trà đá nuôi con đi học, thua chị lao công mua quần áo cho mẹ, thua anh xe ôm kiếm thêm thu nhập phụ tiền học cho em. Vì những anh chị, cô chú ấy luôn có đích rõ ràng để đến. Vậy rốt cuộc đích của tôi nằm ở đâu?

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình bậc trung bình thường, nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân mình sung sướng và thoải mái trong mức tôi được có. Nhưng dưới cái nhìn từ bên ngoài thì gia đình tôi thuộc diện “trung bình”. Và lúc này tôi lại băn khoăn nếu tôi suy nghĩ gia đình mình nghèo, để phấn đấu thì có khác? Tuy nhiên tôi tự nhận ra rằng điều đó không đúng. Bạn sinh ra từ gia đình nào tầng lớp nào có ảnh hưởng, nhưng chưa phải yếu tố chính quyết định con người và hướng đi của bạn. Dưới cái nhìn của tôi gia đình mình khá giả, và tôi hài lòng đồng thời góp phần khiến gia đình mình luôn cảm thấy khá giả. Như vậy, không phải do nhận thức hoàn cảnh gia đình, mà đơn giản tôi đang là con trâu lạc lối cần biết mình nên “hoang” thế nào thôi.

Để bạn hiểu hơn về quá trình nhảy việc nhoi nhoi của tôi, thì chắc tôi sẽ nói thêm về sở thích và mong muốn của tôi nhé. Đầu tiên phải nói tôi thích vẽ, vẽ khá ổn với mức trình độ chưa qua học hành gì. Tôi yêu thích sự tự do và sáng tạo, có thể làm một công việc quần quật nếu có đam mê, nhưng nếu gò mình trong khuôn khổ lặp đi lặp lại thì chưa hẳn làm được (chứ không phải là không thể). Ngành học của tôi là Quản trị kinh doanh nên nói thật là vùng làm việc của tôi khá rộng.

3. Tôi đã nhảy việc như tép nhảy thế nào trong 2 tháng sau tốt nghiệp?

Chính xác tôi hoàn thành chương trình học của mình vào tháng 5, và bắt đầu lao xin việc vào tháng 6, trong tâm thế bạn bè cùng lớp đã xin việc được đa số vào tháng 4. (Ôi cái lớp kinh hoàng). Tạm chia làm hai giai đoạn cho hai công việc tôi chính thức làm nhé.

- Giai đoạn 1: Giấc mơ mang tên “Vỡ mộng đầu đời”.

Nửa đầu tháng 5 tôi đi ứng tuyển hùng hục như mùa màng dí sát mông mà chưa kịp cày cấy gì. Phải nói là nộp nhiều công ty cùng một lúc (Chú ý là tôi hoàn toàn tìm kiếm và ứng tuyển trên mạng nhé, đây là thời đại công nghệ các bạn ạ). Và hẳn nhiên một thời gian sau đó khoảng giữa tháng 5 tôi lần lượt đi phỏng vấn các công ty đã ứng tuyển sau khi nhận lời mời từ công ty.

Thế này, với tâm thế là một sinh viên đã đi làm thêm trong quá trình học, tôi luôn đặt mục tiêu với công việc chính thì mức lương phải phù hợp với công sức và thời gian tôi bỏ ra. Nếu một công việc vừa chưa khiến bạn ham thích, lại không mang lại thu nhập gọi là đủ sống, thì bạn có phấn đấu cho điều đó được? Đi theo một công việc chưa có mức lương mong muốn, có thể, nhưng nếu đó là công việc tôi yêu thích và có thể phấn đấu dần lên.

Với mong muốn và tính cách cá nhân ban đầu, đây có lẽ là điều sai lầm mang tên “hấp tấp” khi nhận lời một công việc chưa hiểu rõ. Trong tình trạng bạn bè ồ ạt có việc làm mà tôi vẫn thế, nên tôi nhận bừa một công việc. Và với môi trường làm ngày 8 tiếng, tuần 6 ngày, cả năm một công việc lặp lại. Với tôi điều đó là khó khăn. Bạn thử tưởng tượng khi đi làm bạn phải liên tục niệm “Tôi làm được” trước khi bước vào công ty, sau đó ngày 8 tiếng trải qua sáng gõ phím, trưa ăn rồi vệ sinh, chiều gõ phím, tối về ăn rồi vệ sinh rồi ngủ. Lặp lại vào ngày hôm sau. Tôi không nói công việc ấy tồi tệ, nhưng với riêng tôi điều đó không phù hợp. Và tôi nhận thấy, ở tuổi còn trẻ và chưa quá nhiều vướng bận, bạn hãy tìm ra con đường bạn hướng tới, có thể là ổn định, cũng có thể là bay nhảy. Nhưng ít ra hãy chọn công việc bạn có thể làm hằng ngày. Và với công việc đáp ứng đủ mức lương mong muốn nhưng không khơi gợi được sinh khí trong tôi, thì mức lương không còn quan trọng.

Cũng có lúc tôi nhận được một công việc đúng đam mê và sở thích của tôi, lại có mức lương sống được. Nhưng lại là công việc thông báo muộn. Đây là điều vô cùng đáng tiếc, và tôi thấy khi bạn ứng tuyển cùng lúc hai hoặc nhiều công việc. Khi một nhà tuyển dụng thông báo bạn trúng tuyển, bạn hãy suy xét kĩ, bạn có đam mê công việc này hơn những công việc khác chưa thông báo hay không? Và khi bạn chọn ví trí nào đó, hãy chủ động liên lạc cho bên còn lại, xin lỗi mong những lần hợp tác sau nếu có. Đấy là cách nghĩ của tôi. Thực sự là tương lai còn dài biết đâu chúng ta còn tìm đến nhà tuyển dụng đó lần nữa, nên hãy lịch sự và có “tấm lòng”.

Đây là giai đoạn vỡ mộng của tôi, hiểu ra cách để làm hài lòng nhà tuyển dụng, hài lòng cả bản thân tôi nữa. Với mỗi nơi ứng tuyển, là một bài học kinh nghiệm rút ra và học hỏi nhiều điều.

Thế là sau 2 tháng tốt nghiệp, tôi nhảy đến 2 công việc chính thức trước khi làm công việc thứ 3 hiện tại.

- Giai đoạn thứ 2: Tôi là ai và tôi cần gì?

Phải nói là sau khi nghỉ công việc chính thức đầu tiên, tôi tĩnh tâm hơn, nhưng phải tới công việc thứ hai tôi mới chậm bước hơn. Lúc này tôi mới có thời gian nhìn xung quanh và nhận ra bạn bè cùng lớp cũng đã nghỉ rất nhiều công việc ban đầu, đều do không phù hợp. Tôi thấy mình nên chậm lại.

Tuy nhiên tôi chẳng nản lòng đâu, vì tuổi còn trẻ, đường còn rộng, đích đến vẫn ở đó, chỉ là đi con đường nào mà thôi. Tôi chỉ mong bạn và tôi xem con đường đang đi là cuộc du ngoạn, và đi với tinh thần trải nghiệm, học hỏi và gặt hát. Chúng ta cùng nhau cố lên nhé! Và nếu có thể, hãy kể tôi nghe câu chuyện của bạn, biết đâu chúng ta lại thành bạn đường của nhau?

Xứ hoa gió – Một ngày mưa.

Chiều muộn.

© Én - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tuổi 25 - Cái tuổi đẹp nhất đời người | Radio Tâm Sự

Ono màu xanh lá (Én)

Xuân Quýt, Hè Đào, Thu Hồng, Đông Hạt Dẻ_Tuyển tập Mùa trong Vị _______________________________________________________

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top