Pháp, 10/9
Vậy là chỉ còn gần 500 cây số nữa là anh về đến Barcelona, mục tiêu của chúng mình là London hè 2012, nhưng chẳng thể tính toán trước điều gì em nhỉ, cái đích cuối cùng bây giờ là về Barcelona cùng gia đình, và điều này làm anh háo hức vô cùng. Cứ tưởng tượng 3 năm rong ruổi trên chiếc xe đạp này, giờ đến lúc anh có thể dừng lại và bắt đầu một cuộc sống mới với 2 mẹ con.
Hôm nay anh đạp hơn 100 cây số, vượt qua Vườn Quốc gia Camargue, một trong những di sản thế giới được UNESCO công nhận. Tuyệt đẹp! Đó là 2 từ duy nhất anh có thể nói về công viên này. Nằm ở phía Đông Nam của Pháp, Camargue là nơi cư trú của loài hồng hạc, và hơn 400 loài chim đặc biệt khác. Được bao phủ bởi những đồi cát trắng và vùng đầm lầy nên dễ hiểu tại sao vườn Camargue lại có môi trường tự nhiên và cảnh quan đẹp đến vậy.
Mải nhìn xung quanh nên anh đã bị lạc đường. Thay vì đi vòng để ra đường cái, anh đã chọn đi tắt qua khu vực đồi cát. Em có hình dung được dù anh có guồng chân đạp đến thế nào thì cái xe cũng vẫn không chịu nhúc nhích không? Cả 2 bánh chiếc xe kéo ngập trong cát. Anh loay hoay suốt 3 tiếng đồng hồ dưới cái nắng hơn 40°, vừa kéo, vừa bê cái xe để quay lại đường cái. Những lúc thế này thấy sao mà cực quá! Đến lúc anh tưởng như không đi thêm được bước nào nữa thì gặp một nhóm khách du lịch đạp xe qua, vì không có xe kéo nên họ không gặp chút khó khăn nào. Nhờ có họ nên anh đã được cứu thoát khỏi cái “sa mạc” này.
Anh sẽ nghỉ lại ở đây một ngày, hẹn em ngày mai tại Lagrasse ở nhà Carlos và Marc trong vòng 24 giờ nữa nhé.
Pháp, 11/9
Nằm giữa những ruộng nho và những ngọn đồi, Lagrasse là một ngôi làng cổ, mang đậm phong cách vùng Corbieres. Lagrasse vắt ngang con sông Orbieu, và được kéo dài bằng một cây cầu đá nối liền nó với tu viện cổ được xây từ thế kỷ 14. Thoạt đầu ai cũng nghĩ dân ở đây sẽ phải là những gia đình Pháp lâu đời với nghề nấu rượu vang truyền thống, nên chúng tôi rất bất ngờ khi biết cư dân chính của làng lại đến từ rất nhiều nơi trên thế giới. Họ đến đây mua nhà để sống bởi Lagrasse là một trong những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp.
Carlos và Marc, bạn Guim, là những người như vậy. Một người là chuyên gia nếm rượu vang, một người là nhà văn, họ quyết định rời bỏ London náo nhiệt, và đến Lagrasse để sinh sống. Carlos và Marc thường xuyên tổ chức những bữa ăn tối và mời hàng xóm xung quanh. Chúng tôi đã được thưởng thức những món ăn kết hợp phong cách Pháp và Tây Ban Nha, nhưng trên hết là món rượu vang nổi tiếng của vùng.
Sau 3 ngày ở lại cùng 2 người bạn, tôi và Guim lại tiếp tục lên đường. Lần này tôi sẽ đi tàu hỏa về Barcelona, còn Guim sẽ hoàn thành nốt 280km cuối cùng của mình. Chia tay nhau tại sân ga nhưng cả hai chúng tôi đều háo hức, bởi 5 ngày còn lại sẽ là khoảng thời gian không nhiều để chuẩn bị cho việc chào đón Guim tại quê hương của anh. Tôi và gia đình muốn có một món quà bất ngờ dành tặng Guim.
From: Biên giới Pháp – Tây Ban Nha, 14/9
To: Em yêu,
Chỉ còn một ngày nữa thôi là anh sẽ về đến Barcelona. Từ biên giới giữa Pháp và Tây Ban Nha, anh đã có cảm giác rất quen thuộc, bắt đầu từ những ngôi làng Catalan hai bên đường. Lâu rồi anh mới lại được nói tiếng mẹ đẻ của mình, thứ ngôn ngữ của vùng Tây Nam nước Pháp và toàn bộ khu vực Catalunya. Em thử tưởng tượng - đã 3 năm, điều ấy thật đặc biệt với anh.
Anh đạp xe vào địa phận vùng L’Emporda, một trong những địa danh đẹp nhất Tây Ban Nha. Thật may mắn vì anh đã lớn lên ở đây, trong ngôi nhà mà ông bà để lại cho bố mẹ. Anh biết rõ bờ biển của vùng này đến từng kilomet, vậy mà cảnh đẹp của buổi hoàng hôn như hôm nay vẫn quyến rũ anh đến mê người.
Trong suốt 3 năm, kể từ ngày khởi hành tại Bắc Kinh năm 2009, anh đã đi qua rất nhiều nước, đã nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, đã được gặp những con người tuyệt vời, đã vượt qua chính mình trong những thử thách cam go nhất, anh đã không bỏ cuộc, và quan trọng nhất là anh đã tìm thấy em. Tất cả những điều ấy bỗng hiện về trong tâm trí anh khi những vòng xe đang ngày một gần Barcelona. Nhìn bãi biển quê hương, nhìn ngôi làng thời thơ ấu, anh nghĩ có lẽ mình đang khóc. Chỉ một ngày nữa thôi, em nhé. Hẹn gặp em và gia đình ngày mai tại Mataro. Hôn em.
Barcelona, 15/9
Từ sáng sớm cả gia đình chúng tôi đã có mặt tại Mataro, một thị trấn cách Barcelona khoảng hơn 30km. Chúng tôi đã liên hệ với Câu lạc bộ xe đạp Burricleta để tổ chức một cuộc diễu hành bằng xe đạp chào đón Guim. Đây là món quà mà gia đình và những người bạn muốn dành tặng cho anh sau hành trình 3 năm rong ruổi vòng quanh thế giới. Hơn 20 người chúng tôi sẵn sàng, mỗi người một chiếc xe đạp điện đứng đợi Guim trên đại lộ.
10 giờ sáng, bóng Guim từ xa xuất hiện trong tiếng reo hò và vỗ tay của những người thân. Chúng tôi ùa đến ôm hôn anh, những giọt nước mắt hạnh phúc hòa lẫn mồ hôi trên khuôn mặt anh. Chúng tôi cùng Guim đạp những guồng quay cuối cùng vào trung tâm Barcelona. Làn đường dành cho xe đạp bỗng như chật hơn vì ngày càng có nhiều người tham gia cùng đoàn chúng tôi.
Theo kế hoạch, chúng tôi đạp xe đến Đài phát thanh Rac 1 cho buổi phỏng vấn trực tiếp dành cho Guim. Cùng Guim bước vào phòng studio, tôi cũng không ngờ rằng mình có thể trả lời câu hỏi của phóng viên bằng tiếng Catalan trôi chảy đến vậy, điều này tôi phải cảm ơn mẹ Anna nhiều lắm.
Vậy là cuối cùng chúng tôi cũng đã kết thúc chuyến đi của mình, sau 24.000km mà Guim đã thực hiện suốt 3 năm, và 8.000km mà tôi đạp cùng anh trong suốt 8 tháng, những dòng đầu tiên trong quyển nhật ký cuộc đời của chúng tôi đã được viết lên bằng tình yêu, mồ hôi và nước mắt. Để lại những thử thách và chuyến đi lại phía sau, chúng tôi bắt đầu xây dựng tổ ấm nhỏ của mình. Một cuộc sống mới đang chờ đợi chúng tôi ở phía trước, những cuộc phiêu lưu sẽ lại được bắt đầu ở một nơi nào đó, và chắc chắn 2 chiếc xe đạp của chúng tôi sẽ lại tiếp tục lăn bánh.
Barcelona, 10/2011
Barcelona luôn có những cách riêng để chào đón người con xa quê trở về, có thể đó chỉ là bông hồng của một nghệ sĩ tạo hình trên đại lộ Las Ramblas, một đoản khúc accordion ở ga tàu điện ngầm, một cốc sô cô la nóng hổi với món bánh quẩy churros tại góc phố nhỏ sát nhà thờ Sagrada Familia, hay chỉ là ráng hoàng hôn đỏ trên nóc tòa nhà La Pedrera nổi tiếng… Tất cả những điều bình dị ấy bỗng trở nên lung linh, gần gũi với Guim. Lang thang qua những ngóc ngách Barcelona, tôi cũng như lây cái háo hức của anh.
Trở lại Barcelona sau 8 năm (chuyến đi kéo dài 3 năm và 5 năm Guim làm việc tại London và Bắc Kinh), nhưng với Guim mọi thứ dường như không “dịch chuyển”, bằng chứng là Guim dẫn tôi đến một quán bar nằm dưới tầng hầm một căn hộ ở khu phố cổ Barri Gotic, nơi anh thuê nhà trước kia. Nhìn thấy chúng tôi, lúc đầu chủ quán ngờ ngợ, nhưng chỉ vài giây sau, ông kêu lên: “Ôi trời ơi! Là cậu đấy sao?”, rồi chồm người qua quầy bar ôm chầm lấy Guim.
Ông Ugo - 65 tuổi, mở quán bar này đã được 20 năm, vẫn còn nhớ như in cậu Guim thời tóc dài, thường xuống quán ông uống bia mỗi ngày, rồi qua báo chí ông hay tin Guim đi vòng quanh thế giới bằng xe đạp, lúc đó ông nghĩ: “thằng này khùng quá!”, và cứ tưởng không gặp lại Guim nữa. Ai dè chỉ cách đây vài ngày ông nghe cuộc phỏng vấn trực tiếp trên đài RAC 1, và ông biết chắc chắn thế nào Guim cũng sẽ lại đến quán. Để chúc mừng chuyến đi “thành công” của anh, như ông nói, ông đã mời chúng tôi ăn uống một bữa ra trò.
Vậy đấy, Barcelona vẫn vẹn nguyên như thế, ngay cả vào những dịp lễ hội, người dần Barcelona của 100 năm trước hay của bây giờ cũng vẫn rộn ràng, náo nhiệt như thế. Thành phố chào đón Guim không chỉ bằng những dư vị ký ức ngọt ngào mà còn bằng những lễ hội tưng bừng. Lễ hội La Merce ở Barcelona hàng năm thu hút hàng triệu khách du lịch. Mọi người từ khắp châu Âu đổ về đây để chiêm ngưỡng những tần tháp cao được xây bằng người ở quảng trường Saint Jaume, để được tham gia lễ rước tháng và cuộc diễu hàng của những người gỗ khổng lồ tượng trưng cho vua, hoàng hậu và những nhà quý tốc Barcelona trên các ngả phố, và hơn thể nữa, để mạo hiểm luồn lách giữa tiếng pháo đùng đoàng và tia lửa phun ra từ miệng những con rồng trong đêm pháp hoa Correforc
Chúng tôi đã trải qua một mùa thu thật đáng nhớ trong không khí lễ hội tưng bừng ở khắp nơi, và hơn thế nữa, đó là những bữa tối ấm cúng cùng người thân. Người phương Tây thường mời bạn bè đến dùng bữa tại nhà để thể hiện lòng mến khách, cũng như để có nhiều thời gian hàn huyên với nhau. Chúng tôi phải lên lịch ghé thăm từng nhà trước cả mấy tuần, vì ai hay tin Guim về cũng muốn gặp để được “tai nghe, mắt thấy” chuyện của chúng tôi.
Buổi gặp mặt gia đình, mà chúng tôi cứ gọi vui là tiệc cưới lần hai, được tổ chức trong khu vườn nhà bố mẹ chồng tôi. Lần đầu tiên gặp mọi người trong gia đình anh tôi không khỏi bỡ ngỡ, nhất là khi vốn từ Catalan của tôi chưa đủ cho những cuộc hội thoại dài, nhưng cuối cùng thì ngôn ngữ cũng chẳng thể là rào cản khi tình cảm gia đình đã là chất men xúc tác xóa tan mọi khoảng cách. Điều khiến họ ngỡ ngàng nhất đó là cô gái châu Á nhỏ bé này lại chấp nhận “điên” cùng với Guim và giúp anh có một cái kết thật đẹp cho chuyến phiêu lưu mà họ nói không khác gì của Don Quixote. Cùng với những món quà cho thiên thần nhỏ sắp chào đời, mọi người đều tò mò về cái tên mà chúng tôi sẽ đặt cho em bé và việc chúng tôi sẽ chọn sống ở đâu: Hà Nội hay Barcelona?
Bài và ảnh: Thùy Anh - Guim
Được thể hiện qua giọng đọc: Jun
Kỹ thuật : Jun
(...)
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ emailaudiobook@dalink.vn