Con đường mùa xuân ( CXAN 137 )
2013-02-06 11:08
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Hẳn là, so với các mùa trong năm, vẻ đẹp của mùa xuân làm ta ngỡ ngàng và lúng túng hơn cả. Không mặn mà như thu, phơi trải như đông, xuân cứ lặng lẽ từng mạch nhựa ngầm dưới lớp vỏ khẳng khiu, khô ráp của tuyết sương để một mai bừng lên những khát khao, quyết liệt từng chồi nụ.
Ảnh minh họa
Một sớm mai thức giấc, tôi nhận ra trong màn sương sớm những nụ đào bé xinh đã nhú lên từ lớp vỏ khô những tưởng đã cam chịu chìm sâu dưới đáy thời gian. Rồi những ngày sau, khi ngước nhìn ra xung quanh là những vườn đào, xa hơn là những rừng đào, tưởng như trong nháy mắt mùa xuân đã bừng nở ở khắp nơi bởi một cái chạm tay nhẹ nhàng của cậu bé mười tuổi. Trong tâm hồn tinh khôi ấy có biết bao nhiêu sự ngỡ ngàng đã mách bảo cho một niềm tin thực sự trong giấc mơ mùa xuân, đêm ấy tôi tin mình đã đánh thức mùa xuân trên những cành đào.
Năm hai mươi tuổi, đang ruổi rong qua nhiều con phố một ngày đông đúc xe cộ, cái rét đã thấm vào da thịt qua nhiều ngày đông tạo nên không khí phố xá thu mình trong mọi chuyển động. Không có bàn tay người hoạ sĩ phác hoạ nhưng phố mùa đông vẫn hắt hiu và trầm mặc. Người ta thu mình trong áo ấm, con đường thu mình trong những khúc quanh, đến cả những cái nhìn cũng tái tê vì lạnh. Hôm ấy tôi đi tìm một điều thật ngẫu nhiên mà cứ đinh ninh là đã xảy đến, một cành đào sớm còn đẫm sương mai theo sương mù về phố đem theo cái háo hức của mảnh hồn nguyên sơ nơi sơn cùng thuỷ tận.
Còn ở phía ngược lại, con người phố xá bươn trải và dạn dĩ lại cố tìm một cành lộc non để chám vào khoảng trống vắng trong không gian già nua. Tìm một chút phù phiếm để cứu rỗi sự toan tính đã ngự trị suốt 360 ngày lạc điệu ấy. Những cành đào năm ấy như vẫn còn đang ngái ngủ, bất chấp phố phường tập nập và bụi bặm. Có những giấc ngủ chỉ là để được đánh thức nhưng có những giấc ngủ sẽ mãi mãi là một bí mật.
Rất nhiều ngày sau đó tôi đã đợi mà không hay biết những nụ đào đó khổng thể nở được với tiết trời giá buốt năm ấy, những giấc mơ nghẹn kia vĩnh viễn chôn vùi những bí ẩn của mùa xuân. Khi tôi nhận ra điều ấy thì đã chậm, xuân đã đến rất gần rồi, Tết ấy lại thêm một lần tôi không làm được điều mình mong chờ.
Giờ đã cách xa ngày ấy gần mười năm, tôi đã không muốn chọn cách đi thật xa để đón mùa xuân, cũng không còn đủ hồn nhiên để tin mình đánh thức những cành đào nữa. Nhưng điều bí ẩn của mùa xuân dường như vẫn nguyên vẹn trong trái tim mình.
Này nhé, mùa thu mặn mà đã biết giấu đi một chút sinh khí, một chút sắc hương đã lặn vào bên trong âm thầm và kìm nén. Suốt mùa đông, bất chấp những ngọn gió phiêu linh buốt lạnh, vạn vật vẫn kiên trì câm nín để đánh dấu từng khoảng khắc hồi sinh: vết xước này là nụ, vết nứt kia là chồi. Hay ở dưới tầng sâu hơn là những sợi rễ gan lì ém mình trong đất cứng. Tất cả đã chuẩn bị chu đáo cho một cuộc bứt phá, vùng lên của tạo vật, một cuộc trở về chiếm cứ khoảng trời xanh thẳm bao la đã biết bao ngày xa cách.
Đến khi cơn gió đông từ biển khơi rắc những những hạt sinh khí vô hình lên đồng thấp non cao thì tất cả sẽ cùng bừng tỉnh. Nơi đâu cũng là đầu tiên nhưng đều lo mình thức muộn, vô tình tạo nên cái nô nức của cành lá, vội vã của hạt mầm. Mỗi lúc mùa xuân đến một gần. Và kia, trên con đường hàng ngày bụi bặm mà suốt một năm qua ta bận bịu với những chuyến đi về đang có một cuộc diễu hành thật sự.
Ảnh minh họa
Phải chăng chỉ khi mùa xuân của đất trời và xuân của lòng người tìm thấy sự giao hoà ta mới có thể nhận ra được những tín hiệu mùa xuân ấy. Nhận ra những điều tốt đẹp nhất, thiêng liêng nhất đã âm thầm sinh sôi trong tháng ngày tất bật của mỗi con người. Để rồi trên chính con đường của cuộc đời mình sẽ là một con đường mùa xuân!
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.