Cô gái nhỏ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại
2021-02-16 01:30
Tác giả:
Nguyễn Dương Phong
blogradio.vn - Cậu như một cơn mưa đến với tớ trong những ngày nhạt nhoà nhất của tuổi trẻ, dội mát tâm tư, tình cảm trong tớ. Cậu là tất cả thanh xuân đẹp đẽ này. Chúng ta, nhất định sẽ gặp lại nhau vào một mùa hạ nắng đẹp hơn thế, nhé cô gái của tớ.
***
Một ngày hạ, tớ lại nằm mơ, nằm mơ về những năm tháng ấy. Năm tháng có cậu và chúng ta. Hình như tớ thấy bóng dáng cậu dưới những cơn mưa trắng xoá, tớ thấy cậu bên những tờ giấy bị xé vụn vì mệt mỏi, tớ thấy cậu đang ôm lấy những giấc mộng, mộng về tháng ngày yên bình, không đau đớn, không giằng xé.
Ngày hôm ấy, tớ thấy cậu đằng sau sân trường. Cậu ôm trong mình khung vẽ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời xanh gợn. Ngay khắc ấy tớ đã nghĩ sao ánh mắt cô gái này lại chứa đựng tâm tư đến vậy, là do tớ quá nhạy cảm hay là do ánh mắt của cô gái trước mắt tớ quá buồn thế.
Một điều gì đó thật lạ kỳ trong tớ cứ thôi thúc khiến tớ muốn lại gần cậu hơn nữa, muốn làm quen với cậu. Nhưng có lẽ sự ngại ngùng của những chàng trai mới lớn đã tạo nên một vách ngăn khiến bước chân tớ ngập ngừng và chững lại. Lúc ấy tớ đã nghĩ rằng “Thôi vậy, có lẽ chúng ta cũng chỉ là những người lướt qua nhau trong hành trình đầy bộn bề mà thôi”.
Tiếc nuối, tiếc nuối đến vô cùng. Những ngày sau, trong lòng tớ cũng dần nguôi đi những rung động đầy mơ hồ mà đặc biệt ấy. Nhưng không, hình như sợi tơ duyên của chúng ta không chỉ dừng lại ở đấy, chúng ta đi cùng một chuyến xe buýt. Như bị thôi miên tớ cứ ngồi theo cậu đến tận bến cuối cùng. Cậu ngồi im ở dưới, vai cậu run run. “Cậu khóc sao?”. Trên xe lúc đấy chỉ có cậu và tớ. Tớ liền lấy lý do cho mình rằng chúng ta cùng một trường mà, giúp đỡ nhau cũng không có gì đâu nhỉ.
Ngay lập tức đôi chân tớ như có lực thúc đẩy liền đi xuống đưa cho cậu chiếc khăn giấy. Mắt cậu đỏ hoe, cậu liên tục nói cảm ơn tớ. Tớ lắc đầu nói không có gì. Chúng ta cứ như thế mà từng bước từng bước tiến dần đến tình bạn, từ những giây phút rất đỗi ngẫu nhiên ấy.
Ngày tháng dần trôi, tình bạn của chúng ta càng lúc càng sâu sắc, tớ thấy vui, vui vô cùng khi có cậu trong những năm tháng tươi đẹp này. Tớ thấy cậu ngày càng gầy đi. Tớ lo lắm, mà cậu thì vẫn cứ lạc quan thật. Nhiều lúc tớ gặng hỏi, cậu liền lảng tránh. Có lần tớ thấy cậu ngồi sau sân trường vẫn nơi ấy, cậu ôm mình khóc nức nở bên những tờ giấy bị xé vụn, nhưng bước chân tớ chững lại, vì có lẽ trong lòng tớ đã sớm nhận ra những điều không may, có thể tớ hèn nhát quá nhưng tớ sợ lắm phải đối mặt.
Tớ muốn nói tớ không muốn rời xa cậu. Một ngày hạ mưa tầm tã chỉ còn cách ngày thi Đại học một tháng, tớ không thấy cậu đâu. Những ngày tiếp theo trong ánh nhìn của tớ về nơi cậu thường đứng cũng chỉ là khoảng không trống vắng. Không ai bên cạnh cổ vũ tớ trong những giây phút đầy căng thẳng nữa.
Cô bạn của tớ, tớ mệt mỏi và nhớ cậu lắm. Và rồi đúng như những gì tớ lo lắng, cậu bị bệnh, cậu không đi được, cậu chỉ còn sống được bốn tháng nữa. Tớ cảm thấy rất khó để chấp nhận nhưng rồi ai cũng phải chấp nhận điều tồi tệ này.
Ngày tớ đến thăm cô bạn thân nhất của tớ, tớ không kìm được, một thằng con trai vậy mà lại rơi nước mắt. Tớ thương cậu, thương cho những giấc mơ chưa thành hình của cậu, thương những nụ cười che giấu đi những nỗi đau vì bệnh tật dày vò.
Kì thi đi qua, tớ đã hoàn thành được ước mơ của mình, còn cậu chỉ có thể tạm gác mọi thứ ở lại, để lại tất cả, ước mơ, nỗi niềm. Và một mùa mưa nữa lại theo mây về trời, cuốn đi cả sinh mạng cô gái bé nhỏ của tớ.
Cậu như một cơn mưa đến với tớ trong những ngày nhạt nhòa nhất của tuổi trẻ, dội mát tâm tư, tình cảm trong tớ. Cậu là tất cả thanh xuân đẹp đẽ này. Chúng ta, nhất định sẽ gặp lại nhau vào một mùa hạ nắng đẹp hơn thế, nhé cô gái của tớ.
© Nguyễn Dương Phong - blogradio.vn
Xem thêm: Lạc bước nhưng gặp được đúng người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.