Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thật tốt khi thanh xuân có một người để thương

2020-12-25 01:30

Tác giả: Chiêu Anh


blogradio.vn - Nơi phố xá nhộn nhịp, lại chẳng thể tới nơi kịp lúc như những chiếc bánh xe lăn nhanh trên con đường đông đúc người qua kẻ lại. Những lúc cảm thấy hối hận, hãy cho rằng nếu không lựa chọn như thế, rất có thể sẽ nhận về càng nhiều nỗi đau. Và, bất luận kết cục ra sao, thật tốt khi thanh xuân có một người để thương.

***

Cành phượng vương trên ngọn cây tự khi nào đã nhẹ lòng mà buông mình theo gió hạ, như thả vào hồi ức một kỉ niệm thanh thuần thời niên thiếu. Tôi ngắm nhìn sắc đỏ rơi trên sân trường ngập nắng, trong lòng ngậm ngùi nhớ lại bóng hình cố nhân.

Năm ấy, cũng tại góc sân rụng rơi những chiếc lá nhỏ, tôi đứng đợi cậu tan trường, cứ ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng cậu giữa đám người chen chúc, rồi lại tức tối chăm chú đồng hồ đeo tay. 

Ấy vậy mà đến khi cậu tới, tôi chẳng còn để ý ai đó đã nhuốm lấy bầu trời một màu đen, chỉ biết nụ cười cậu tựa như điểm nhấn ngọt ngào giữa tất thảy nỗi buồn mà màn đêm buông xuống, ấm áp vô cùng.

Năm ấy, nếu như tôi đủ can đảm để chào cậu một tiếng, liệu nụ cười đó có dành cho tôi?

Tháng năm lạnh nhạt trôi đi, vô tình cuốn theo hình ảnh cậu chầm chậm tan vào kí ức. Tôi biết trong mắt cậu, tôi chẳng tồn tại như lẽ dĩ nhiên, bởi đến cả dũng khí bước vào thế giới của cậu, tôi cũng không có, vậy cớ gì khiến cậu phải ôm mộng tương tư đây.

hohen

Yêu đơn phương là mở đầu cho những hối tiếc. Lúc âm thầm nuôi lớn, sự rung động nhỏ bé ban sơ, lại cảm thấy thời gian chưa đủ để nói lên những lời giấu kín. Cho đến khi nhận ra đã quá muộn, mới ngậm ngùi hiểu được hai chữ “giá như” có ý nghĩa gì.

Có người giấu nhẹm bức thư tình trong ngăn bàn mấy năm, tự mình giữ lại thứ tình cảm khiếm khuyết trong lòng, để rồi sau cùng không thể tồn tại một mối tình trọn vẹn, liền không ngừng oán trách bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều. 

“Giá như tôi đủ dũng cảm gửi đi bức thư ấy, phải chăng hiện tại đã không đơn độc đến thế ”

Lại có người ngỏ lời thầm mến với đối phương, không may người ấy lạnh lùng từ chối, sau những tủi nhục đau buồn ấy, hoá ra lại là nỗi dằn vặt không thể quên đi.

“Giá như ngày ấy không tỏ tình với cậu, phải chăng hiện tại chúng ta vẫn còn trò chuyện với nhau”

Cũng như tôi, tôi thầm thích một người, chỉ lặng lẽ đứng sau nhìn cậu nhiệt huyết chơi bóng, nhìn cậu thản nhiên lướt qua bên cạnh. Lời nói nghẹn ứ nơi cuống họng, mãi cho đến về sau vẫn không thể buông ra. 

Tôi đã nghĩ rằng bản thân tránh không nổi kết cục bi thương trong cuộc tình chỉ nghiêng về một phía. Ngẫm đi ngẫm lại, nếu thực sự bắt chuyện với cậu đi nữa, liệu khoé miệng cậu có mỉm, ánh mắt có quay nhìn tôi. Hay lạnh nhạt nhìn tôi rơi vào căng thẳng, giễu cợt tôi quá ngốc nghếch.

Khoé mắt tôi chắc sẽ đỏ au, sống mũi cay xè, về sau sẽ chỉ mỉm cười cước từ những lời tán tỉnh mật ngọt.

hoctro3

Tôi không hối hận vì thích cậu, cũng không đau lòng vì đã bỏ lỡ một mối tình, chỉ có điều thâm tâm không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng lại chẳng thể tước bỏ đi cảm giác an toàn.

Nói cho cùng, tình yêu cũng giống một con đường, lựa chọn đi bằng ô tô hay tự mình cước bộ đều do mỗi người quyết định. Ngồi trên ô tô tiện nghi là thế, song làm sao cảm nhận rõ ràng khí tiết cuối hạ có bao nhiêu ấm áp như ung dung cước bộ chốn đông người đây. 

Nơi phố xá nhộn nhịp, lại chẳng thể tới nơi kịp lúc như những chiếc bánh xe lăn nhanh trên con đường đông đúc người qua kẻ lại. Những lúc cảm thấy hối hận, hãy cho rằng nếu không lựa chọn như thế, rất có thể sẽ nhận về càng nhiều nỗi đau. Và, bất luận kết cục ra sao, thật tốt khi thanh xuân có một người để thương.

© Chiêu Anh - blogradio.vn

Xem thêm: Thanh xuân chính là gặp nhưng không ở lại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top