Mái nhà thứ hai
2022-06-01 01:25
Tác giả: Nguyễn Dương Phong
blogradio.vn - Thật ra thứ tôi tiếc không phải tình cảm của ba đứa vì ngày sau trên con đường của riêng mình chúng tôi vẫn mãi sẽ luôn có bóng dáng của nhau, mà là những ngày chúng tôi mở mắt ra đã có thể nhìn thấy mặt người kia, những ngày dài chúng tôi khăng khít và gắn bó trong căn phòng này và dưới mái nhà ấy.
***
Tôi đến ký túc xá nhận phòng ngày đầu trong một ngày nắng như thiêu như đốt. Trong sự lắng lo bồn chồn về người bạn cùng phòng chưa biết mặt, trong sự nghẹn ngào trực trào khi nghĩ về ba năm tới sẽ là những ngày dài xa nhà, tôi nhìn tòa nhà bốn tầng trước mắt với cảm xúc vỡ vụn tựa như những mảnh nứt của mặt tường.
Vẫn nhớ đêm đầu tiên tôi ở căn phòng ấy, đứng ở ngoài ban công nhỏ hẹp, tôi có viết vài dòng trên Instagram rằng “Vẫn là ánh trăng ấy nhưng không phải ánh trăng nhà tôi”. Rồi tôi khuỵu xuống thầm bật khóc, vì ngại ngùng với đứa bạn cùng phòng mà chỉ dám khe khẽ thổn thức.
Thật buồn cười khi mọi người hôm đó hay về sau, nhắc đến một đứa trẻ lớp mười vẫn còn khóc ngày đầu xa nhà, nhưng họ đều không biết rằng, tôi khóc vì tôi nghĩ đến không chỉ ba năm cấp ba, mà còn bốn năm đại học, rồi những ngày đi làm xa phải thuê trọ, và rồi cuối cùng về nhà chồng. Hóa ra thời gian tôi ở bên gia đình trọn vẹn chỉ ngắn ngủi trong mười sáu năm cuộc đời.
Khoảng nửa tháng tiếp theo, hai chúng tôi chỉ giấu mình trong phòng với những giấc ngủ triền miên sau năm tiết học mệt nhoài buổi sáng, với những bữa cơm qua loa, với những thì giờ vô nghĩa. Không quá vui nhưng cũng chẳng quá sầu. Nhưng cuộc đời vốn dĩ luôn tồn tại những mối nhân duyên với xuất phát điểm thật lạ kỳ và bất ngờ mà chúng ta chẳng bao giờ nghĩ tới.
Chúng tôi gặp hai người bạn ấy trong một tối mùa hè mát mẻ, mỗi đứa cầm một bát mì tôm đứng ngoài ban công của tầng với lý do rằng người chị cùng phòng không cho ăn mì tôm ở trong. Bốn chúng tôi, bốn đứa trẻ đến từ những miền quê xa lạ, giữa cơn gió mùa hạ thổi mát tâm hồn, nhìn nhau trong những ánh mắt vừa bất ngờ, vừa buồn cười.
Thật ra chúng tôi trong mắt hai đứa nhóc ấy cũng hài hước chẳng kém khi một đứa mặc đồ ngủ in hình quả chuối, một đứa thì mặc áo gucci đỏ mua với giá một trăm nghìn ngoài chợ.
Cứ ngỡ chúng tôi sẽ chỉ như những người bạn xã giao gật đầu chào cho có vì ba năm còn đụng mặt, nào có ngờ từ giây phút ấy, ba năm học ấy và giờ phút này, thậm chí về sau, chúng tôi đã trở thành người một nhà và trở thành những người quan trọng trong đời nhau.
Tôi vẫn nhớ mãi bốn chúng tôi nhoài người ngoài lan can, đứa nhóc cao kều đeo kính vuông còn chưa biết tên khi ấy chỉ lên tầng cao nhất của tòa chung cư trước mắt rồi nói chắc nịch rằng “Sau này cả bốn chúng mình cùng góp tiền chung một căn ở đấy đi.” Dẫu chúng tôi mới lần đầu gặp mặt, dẫu chúng tôi chẳng biết ngày mai còn có thể nói chuyện hay không, dẫu chúng tôi còn chưa biết gì về nhau.
Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy rằng không có mối quan hệ nào trên đời là tình cờ, hết thảy đều là sự sắp đặt của số mệnh. Những lần va chạm, những cuộc trò chuyện ngắn, rồi những biến cố bất ngờ xảy đến khiến chúng tôi mỗi ngày lại thêm gần nhau hơn. Dần dà chúng tôi qua lại hai phòng mỗi ngày một nhiều, và bỗng một ngày nào đó nhận ra dường như hai phòng như hòa thành một.
Sau này đứa bạn cùng phòng tôi về nhà, người chị với hai đứa nhóc kia cũng ra trường, không còn những ngày năm đứa nằm chen chúc trên ba cái giường đơn, cũng không còn những ngày lén lút nấu đồ ăn trong phòng nữa.
Tháng ngày sau chỉ còn ba chúng tôi bên nhau, độc chiếm hai căn phòng. Cuộc sống cứ thế nối tiếp, ba đứa ba lớp khác nhau, cùng đi học rồi cùng khoác tay nhau trở về. Từ xuân sang hạ, từ thu sang đông, không mùa nào thiếu những đêm dài với hàng ngàn câu chuyện trên lớp, không tháng nào thiếu những tối ngồi dưới ghế đá của kí túc cùng tựa vào nhau nhìn về phía xa xôi bầu trời, không tuần nào không có những bữa cơm thiếu tiếng cười tiếng nói.
Chúng tôi chung đường đến trường, chung đường về nhà, chung một bầu trời và chung một tình yêu trọn vẹn và chân thành nhất. Nhưng đời học sinh ngắn ngủi là thế, chúng tôi thuộc về mùa hạ ấy nhưng mùa hạ ấy buồn thay lại không phải của chúng tôi. Phượng vĩ đỏ rực cả góc trời, cũng là khoảnh khắc mùa hạ của chúng tôi kết thúc. Hạ năm này, tôi không còn mong chờ tiếng ve sầu ngân nga khúc ca nữa, cũng không mong chờ sắc đỏ của phượng, sắc tím của bằng lăng, thậm chí tôi còn cầu nguyện nó đừng đến.
Vì tôi biết khi những tín hiệu ấy vươn mình trỗi dậy, kết cục của chúng tôi là tạm biệt.
Chúng tôi càng cố gắng níu chậm những ngày cuối cùng bên nhau lại bao nhiêu thì thời gian càng vô tình trôi nhanh bấy nhiêu. Trước ngày cuối cùng, chúng tôi cùng đi trên con đường về ký túc ấy không biết bao nghìn bước chân, chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc và tỉ tê những câu chuyện cũ tưởng như bao ngày bình thường khác.
Không nói những lời sến súa, cũng không nghẹn ngào xúc động, vì chính trong tâm trí chúng tôi cũng chẳng tin rằng chỉ nốt mai thôi, ba đứa sẽ không còn những ngày ăn cùng nhau, đi cùng đường hay nằm bên nhau dưới mái nhà này nữa.
Nhiều khi tôi tự hỏi có phải chăng vì ta đã vô tình nhiều lần không trân trọng thời gian nên nó mới lướt qua nhanh đến thế để ta khi giật mình ngỡ ngàng trong nỗi luyến tiếc thì mọi thứ đã kết thúc thật rồi. Ngày cuối từ trên lớp về, nhìn căn phòng đã vơi đi một nửa đồ dùng của ba đứa, tôi mới òa khóc lên từng tiếng tuyệt vọng.
Tất cả quay trở lại như lúc ban đầu, như ngày chúng tôi mới đến. Chúng tôi dành ba năm ở bên nhau tại đây, ngày ngày vun đắp lên một căn nhà thứ hai nhưng chỉ mất hai tiếng buổi trưa để dọn dẹp hết thảy về vị trí cũ. Mọi ngóc ngách đều trống rỗng như thể chúng tôi chưa từng có giây phút nào thuộc về nơi này.
Thật ra thứ tôi tiếc không phải tình cảm của ba đứa vì ngày sau trên con đường của riêng mình chúng tôi vẫn mãi sẽ luôn có bóng dáng của nhau, mà là những ngày chúng tôi mở mắt ra đã có thể nhìn thấy mặt người kia, những ngày dài chúng tôi khăng khít và gắn bó trong căn phòng này và dưới mái nhà ấy.
Ngày mai thôi chúng tôi sẽ không còn chung một đường, cùng sẽ không còn hướng mắt về chung một bầu trời đầy sao hay đầy nắng ấm ấy nữa.
Cuộc chia ly nào cũng buồn đến thế phải không? Nhưng chúng ta vẫn phải ép mình chấp nhận điểm dừng ấy.
Có lẽ sau này trong những ngày dài thênh thang, tôi chợt nhớ đến Huệ, nhớ đến ký túc xá, nhớ đến những ngày trời xanh thổn thức hay những hôm mưa giông nặng trĩu, và nhớ đến những ngày dài vô tận chúng tôi tựa vào nhau với những câu chuyện không hồi kết.
Chỉ muốn nói cảm ơn Huệ, cảm ơn ký túc xá đã cho tôi một chốn về thứ hai.
Cảm ơn ký túc xá đã cho tôi một nơi ủi an, những điểm tựa tâm hồn an yên.
Cảm ơn đã xoa dịu tôi những ngày rơi trong bể sâu cô độc và buồn bã. Và hơn thế, cảm ơn đã cho tôi những người bạn quan trọng nhất của đời mình.
Tôi không biết trên ba cung đường riêng biệt không hề có một nút thắt nào giao nhau ấy, chỉ có ba chúng tôi cùng nắm chắc sợi dây của tình bạn để không lạc đường, bao giờ sẽ bị thời gian làm hao mòn. Nhưng tôi thật sự mong mấy đứa nhóc ấy nếu có đọc được dòng này nhất định tương lai sẽ nở hoa, trái tim sẽ kết trái ngọt.
Hy vọng đứa nào ra khơi cũng đều căng buồm xuôi gió, thượng lộ bình an, thuận lợi đến được cái đích mình mong cầu.
Hy vọng họ sẽ luôn hừng hực ngọn lửa nhiệt thành như tuổi mười bảy, mười tám.
Hy vọng họ sẽ vững vàng như đại thụ vượt qua mọi thử thách trước mắt.
Dẫu đôi khi đường đời không như ta mong muốn, những chông chênh và gập ghềnh, những ngày nắng gắt hay mây đen, nhưng hãy luôn nhớ rằng chỉ cần nhìn sang bên cạnh chúng ta vẫn luôn sẵn sàng có nhau. Và ở một nơi nào đó, chúng ta vẫn sẽ vĩnh viễn đợi nhau trở về như những ngày chờ đợi nhau dưới mái nhà ấy.
Ngày mai, ngày sau và ngày sau nữa, ta sẽ không còn tư cách gì để gọi nơi ấy là “phòng bọn mình” nữa rồi nhưng năm sau, năm sau nữa ta vẫn sẽ luôn gọi nhau bằng cái tên “bạn cùng phòng ký túc xá” và “người một nhà”.
Tôi xin lấy lại hết những kỷ niệm chúng tôi cố gắng vun đắp và cất giữ trọn vẹn, chân thành nhất trong cả trái tim và cả tâm trí mình.
Chúng ta kết thúc ở đây là để mở ra một hành trình mới, một hành trình vẫn tiếp tục sát cánh bên nhau.
Tôi đến ký túc xá nhận phòng ngày đầu trong một ngày nắng như thiêu như đốt, và ngày tôi ra về, tôi có thêm những người bạn và một mái nhà thứ hai.
© Nguyễn Dương Phong - blogradio.vn
Xem thêm: Người chợt đến rồi chợt đi nhẹ nhàng | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu