Em trả lại anh đoạn thanh xuân đầy nuối tiếc
2022-04-12 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Hóa ra, khi đã muốn chia tay, người ta thường có vô số lý do để rời đi. Chỉ cần muốn rời đi, thì cái giống gì cũng là lý do để dừng lại. Còn tôi, chỉ có duy nhất một lý do để ở lại - đó là yêu anh.
***
Nhanh thật, mới đó mà tháng ba đã sắp qua đi, những cơn mưa đầu mùa hạ cũng sắp khiến những kẻ cô đơn thống khổ hơn bao giờ hết. Có lẽ, mưa cũng làm người ta chậm lại để thôi phải vội vàng với những xô bồ của cuộc sống, để có thời gian nhận ra rằng “tuổi trẻ của mình là một bài ca buồn tẻ và vô cùng cô độc.”
Năm đó tôi gặp anh, giữa cái ngô nghê của cô bé vừa chập chững vào đại học. Cuộc đời tôi cứ như thế mỗi ngày một thay đổi, từ vô vàng màu sắc đến đơn điệu nhạt nhòa. Tôi đã nghĩ cuộc sống khi đó đã bước sang trang mới - một trang mới đầy lời ca của hạnh phúc, của tình yêu, của một thứ gọi là đặc ân mà Thượng đế ban cho tôi. Nhưng không phải, đó dường như là một cú vấp đau nhất trong suốt cuộc đời.
Sống đến từng tuổi này, tôi luôn ngưỡng mộ những niềm hạnh phúc giản đơn, đó là nơi ẩn náu cuối cùng của những ngày giông bão.
Thật tuyệt biết bao khi mà sau một ngày dài mệt mỏi trở về nhà, có người chờ bạn về và hỏi “Hôm nay thế nào, có mệt lắm không ?”. Một bữa cơm nóng và vòng tay ấm áp của người thương chưa bao giờ là thừa thãi. Nhưng nó lại là thứ xa xỉ nhất đối với tôi hiện tại.
“Dù ở thời đại nào, tầng lớp nào đi chăng nữa, sâu thẳm trong ta vẫn cần sự dịu dàng từ tận đáy lòng hơn là những phù phiếm xa hoa”. Tôi đã luôn mơ về một vòng tay ấm ghì chặt mình mỗi đêm, sưởi ấm những tổn thương mất mát trong trái tim tôi bao năm qua, chỉ bằng một nụ hôn chúc ngủ ngon trên trán và một ánh mắt ngập sự dịu dàng.
Và khi đó tôi đã gặp anh, người cho tôi biết cái gì gọi là tình yêu, cho tôi biết cái gì gọi là nuông chiều hết mực, cho tôi biết cái gì gọi là sự ấm áp nhiệt thành. Để tôi một lần nữa tin vào thứ tình yêu màu nhiệm mà anh ban cho, nếm trải nỗi đau đến thấu tim buốt ngực của cái gọi là “tình yêu”.
Anh có nghe thấy không, rằng trái tim tôi đang thổn thức, nó đau đớn và buồn bã. Sự tin tưởng và chân thành, của cái gọi là hi sinh và mù quáng.
Anh có nghe thấy không, bài hát quen thuộc theo gió tát vào tôi những cái tát đau đớn và nhớ đời. Tôi tuyệt vọng và rồi tôi vùi mình trong mớ suy nghĩ điên rồ của chính mình, về anh, về chúng ta. Và anh có nghe thấy không, tiếng kêu của những sai lầm. Tôi đã không còn can đảm nhìn bản thân trong gương, tự nhìn mình một cách thảm hại và thật thất bại.
Tôi đã chẳng thể làm tốt hơn bất cứ thứ gì trong cuộc sống hiện tại, suy sụp và gục ngã. Cô đơn và cô đơn hơn gấp vạn lần. Cả thế giới của tôi dường như đều đổ sập khi anh đi.
Đáng sợ nhất trong phải là lòng người, mà là sự vô tình của đàn ông. Khi yêu họ đều là những đứa trẻ chưa lớn, là một con mèo ngoan quấn quanh bên cạnh bạn. Cho đến khi họ chán chê với cái cách mà bạn yêu anh ta, và rồi anh ta im lặng và biến mất.
Bận là giả. Không nhìn thấy tin nhắn là giả. Không thể dành nhiều thời gian cho em cũng là giả. Nhưng không yêu em nữa lại là thật. Chỉ là tôi không thể nhận ra sớm hơn.
Hai mươi cuộc gọi. Gần mười một tin nhắn. Nhưng chỉ đổi lại sự im lặng. Đó là cách cuối cùng để anh yêu tôi đó ư. “Đó là điều anh luôn mặc cảm. Và anh không muốn đối diện với em nữa” – là cách anh muốn kết thúc đó ư.
“Anh biết sẽ có ngày em chán anh. Cái này thì anh chắc chắn”, hóa ra qua từng ấy thời gian, tình cảm của tôi không đủ để anh an tâm và tin tưởng tôi hơn một câu ước lượng sao.
Gửi trả anh một đoạn thanh xuân đầy hối tiếc và những sai lầm. Hóa ra, duyên đến chưa hẳn là duyên phận. Bởi vốn dĩ, nghiệt duyên cũng là duyên. Hóa ra cho đến cuối cùng chân thành của tôi cũng không thể cảm hóa được anh. Hóa ra, khi đã muốn chia tay, người ta thường có vô số lý do để rời đi. Chỉ cần muốn rời đi, thì cái giống gì cũng là lý do để dừng lại. Còn tôi, chỉ có duy nhất một lý do để ở lại - đó là yêu anh.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng nợ thanh xuân lời xin lỗi | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.