Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện của mùa đông

2022-11-26 01:25

Tác giả: Ms.Fly


blogradio.vn - Và quan trọng là, tôi muốn giành thời gian rảnh rỗi này tìm kiếm một điều gì đó, có thể, là tình yêu chăng?

***

Tôi vốn chẳng thích gì mùa đông. Đơn giản, tôi sợ lạnh.

Mỗi khi chớm gió mùa, lúc đâu đó vẫn có người mặc áo cộc tay để tận hưởng cảm giác se se của những cơn gió vờn trên da dẻ, thì mọi người đã gặp tôi trong lớp áo khoác để đảm bảo rằng mình sẽ ấm áp trong tiết trời đấy. Không phải tôi không thể chịu được, chỉ là so với cái lạnh nhẹ thì tôi thích sự ấm áp hơn nhiều. Rồi mùa đông thực sự đến, phải nói là không lấy gì làm vui cái cảm giác gấu chưa có mà gió đã về, chả biết ông hoàng tử ngốc của tôi lạc trôi phương nào mà còn chưa va phải. Thực sự là tôi cũng thấy sốt ruột rồi đấy. Nếu như 3 mùa xuân, hạ, thu tôi còn có thể thoải mái rủ rê đám bạn lượn lờ cafe, hóng gió Hồ tây hay vi vu du lịch ở một nơi nào đó, thì đông đến tôi chỉ muốn rúc trong chăn trên em giường yêu quý, thầm quạu mỗi sáng phải dậy đi làm, hoặc tôi có thể lựa chọn xách ba lô lên và đi, trốn rét. Có điều cái sự hào hứng đi đây đi đó vào mùa này cũng đóng băng như thời tiết. Và quan trọng là, tôi muốn giành thời gian rảnh rỗi này tìm kiếm một điều gì đó, có thể, là tình yêu chăng?

Trong cái mùa lạnh lẽo này, cảm giác cô đơn dường như nhân lên gấp bội trong một Hà Nội đầy những con người xa xứ. Mỗi lần phóng xe qua những cây cầu đầy các cặp đôi đang dựa vào nhau trong buổi tối mùa đông lạnh giá, tôi lại một lần tự hỏi thế quái nào cứ phải cùng nhau chịu lạnh làm gì vậy trong khi hoàn toàn có thể bên nhau trong không gian ấm áp hơn, một quán cafe, một phòng chiếu phim hay đơn giản là phòng trọ? Có thể họ không thấy lạnh, hoặc họ muốn cảm nhận hơi ấm người kia mang lại trong cái lạnh đầy lãng mạn đấy. Chỉ là trong đầu óc đầy hằn học với cái tiết trời của tôi, mọi sự lãng mạn đều không tồn tại nữa, chỉ thấy khó cảm được. Hay chỉ khi là một trong những người đó tôi mới hiểu được nhỉ? Có thể như vậy lắm…

Mùa đông – mùa của nỗi buồn, cái sự ảm đạm cùng chút u ám khiến lòng người buồn bã tới lạ. Chẳng hiểu sao tôi cứ ôm riêng cho mình những nỗi niềm không tên trong cái mùa giá lạnh này.

Mùa đông – mùa của nỗi nhớ, cái lạnh khiến người ta thấy cô đơn, càng thêm hoài niệm những điều đã qua. Những ấm áp của một đoạn tình cảm đơn thuần ngày trẻ, bao kỷ niệm một thời sinh viên sôi nổi hay công việc đầu tiên đầy nhiệt huyết.

Duy chỉ hai điều khiến tôi còn hứng thú với mùa đông. Một là chìm đắm trong không gian ấm cúng giữa mê cung của chăn và gối, nơi tôi thoải mái lạc lối trong thế giới sách, đắm chìm trong âm nhạc hay những bộ phim tình cảm dài tập, chốn nghỉ ngơi tuyệt vời sau mỗi ngày làm việc miệt mài. Điều thứ hai là ngồi quây quần bên nồi lẩu, nhâm nhi chút rượu trong lúc tám dăm ba câu chuyện đời thường cùng các anh em chiến hữu hay gần lại bên nhau thưởng thức vô số những món ăn ấm áp đặc sản khác của mùa đông.

Trong những ngày cuối năm này, bản thân phiêu diêu trong vô vàn cảm xúc, thả hồn theo những cơn gió đang thét gào ngoài kia, tìm kiếm điều ấm áp cho một mùa đông không lạnh, viết lên câu chuyện mùa đông của riêng mình.

© Ms.Fly - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ngày mình buồn nhất là ngày trời đổ mưa | Radio Tâm Sự

Ms.Fly

Carpe diem

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top