Chúng ta dường như đã thuộc về những khoảng thế giới không nhau
2022-12-25 01:30
Tác giả:
Mộc Đan
blogradio.vn - Chúng ta dường như đã thuộc về những khoảng thế giới không nhau, chỉ nỗi nhớ của tôi còn ở lại. Dù đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần rằng tôi muốn chúng ta sau này sẽ thế nào, nhưng chưa lần nào tôi có câu trả lời cho chính mình, và có lẽ còn có thể dõi theo nhau là một điều hạnh phúc rồi.
***
“Cậu có đang bận gì không? Nói chuyện với tớ xíu được không?”
“Ừ. Có chuyện gì thế?”
“À không, không có gì cả”
Dòng tin nhắn gửi đi mà đến tôi cũng chẳng biết cảm xúc của chính mình ngay lúc ấy được định nghĩa là gì nữa. Là tiếc nuối sao?
Ngược dòng thời gian về lúc cách đây vài năm, chúng ta còn là những đứa trẻ chưa 18, nghe thật thuần khiết và ngây thơ biết bao. Ngày chúng ta bước khỏi cổng trường cấp 3, mỗi đứa chuẩn bị đến một phương trời mới, chúng ta đã có với nhau một lời hứa "mãi là bạn thân", còn thân đến mức nào nhiều lúc tôi cũng chưa định hình được nữa.
Có lúc cậu cho tôi cảm giác cậu như một đứa em trai nghịch ngợm, luôn bày trò trêu chọc mỗi khi chúng ta có thời gian nói chuyện với nhau. Cậu hay gọi tôi là "chị đại", vì sau khi thân với nhau hơn một chút, cậu bảo hình tượng dịu dàng của tôi sụp đổ mất rồi, càng ngày càng giống một bà chị gái khó tính. Lúc đầu tôi gọi cậu là "chú bộ đội" nhưng cậu là bảo gọi cậu là trẻ trâu đi, thế mới hợp với "chị đại" chứ. Ấy vậy mà biệt danh đó tồn tại được 6 năm chưa một lần đổi rồi đấy cậu có để ý không?
Có lúc cậu lại cho tôi cảm giác như một thằng bạn thân đúng nghĩa, chẳng có chuyện gì hai đứa không dám làm. Mỗi dịp nghỉ lễ lại tranh thủ rủ nhau đi chơi xuyên rừng xuyên núi, chẳng biết khoảng cách là bao xa, chỉ cần có thời gian mà thôi. Nhớ lần đầu tiên đi chơi xa, một đứa đọc map, một đứa chạy xe, chả hiểu kiểu gì lại lạc vào nào nơi khỉ ho cò gáy chỉ có cao su, cà phê vây tứ phía, ấy mà vẫn kiên định chạy cho đến lúc map không còn chỉ được nữa. Rồi đến lúc tìm được chỗ nghỉ chân thì phát hiện ra chẳng mang bật lửa để nhóm củi nướng cá, hai đứa đành uống nước lọc ngồi nghỉ rồi lại phượt 40 cây số về thành phố kiếm đồ ăn.
Đó là lần đầu tiên, và cũng là khởi đầu của những cuộc đi chơi chưa từng hết bất ổn. Thật ra tôi không ngại đi, mà ngại độ chịu đi của hai đứa.
Và cuối cùng tất nhiên là không thể thiếu hình ảnh của một anh chàng người yêu. Đến tôi còn bất ngờ khi cậu hiểu tôi như thế, chỉ cần dựa theo tốc độ rep tin nhắn của tôi mà cậu biết ngay tôi đang làm gì trong lúc nhắn tin với cậu. Đứa Hà Nội, đứa Sài Gòn, nhưng nghe tôi than mệt, than ốm, cậu cũng đòi ship cháo tận nhà dù biết rằng nói vậy để tôi vui thôi chứ làm gì có được miếng cháo nào.
Cậu hay bảo lợi ích của đứa bạn thân khác giới đó là tư vấn tình cảm, nhưng sao tôi cứ có cảm giác có người ghen khi tôi hỏi mua quà cho nam ta, lúc nào gửi nhờ chọn quà cũng phải hỏi một câu "ủa rồi mua cho bạn nam nào vậy?" mới chịu lựa cho, chỉ cần nói mua cho ba hay cho em trai là nhiệt tình dữ lắm. Tôi vẫn còn nhớ ngày nghe tin mẹ cậu mất, dù biết cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu nhưng ngay khoảnh khắc ấy tôi cũng chẳng biết nói gì để an ủi, chỉ nhắn cho cậu một dòng tin "Về nhà an toàn", cậu cũng hiểu ý tôi và hai đứa dừng câu chuyện buồn ấy ở đó.
Thật ra, có kể cả ngày cũng chẳng hết những kỉ niệm của chúng ta, chỉ là có người lựa chọn mang theo, có người lựa chọn cất đi. Càng lớn chúng ta càng xa nhau, ngày trước nhiều khi tối nào hai đứa cũng nói chuyện trên trời dưới đất, còn bây giờ một năm chỉ có vài dòng tin. Lý do rất đơn giản là cậu bận và tôi không dám làm phiền, tôi biết cậu có người cần quan tâm hơn, tôi mất đi một người quan tâm mình, và thế rồi hai đứa trở về quỹ đạo của những người bạn cũ.
Sau khi cậu có người ấy, tôi bắt đầu nhớ cậu nhiều hơn, giống như bản thân đang phải từ bỏ một thói quen lâu năm vậy. Có nhiều chuyện muốn nói nhưng lại thôi, có những ngày thật sự cần cậu như lúc trước nhưng chẳng dám lục tìm tên cậu nữa. Ngày trước tôi hay có thói quen xóa nhật ký trò chuyện vì cứ nghĩ rằng chẳng có gì quan trọng phải giữ, chỉ cần một tối nào đó hai đứa nhắn với nhau là tin nhắn có thể tăng lên thêm vài trăm số, đến mức tin nhắn cũ không thể tìm lại. Còn dạo này, tôi không dám xóa đi cuộc trò chuyện của hai đứa vì sợ rằng chỉ cần tôi xóa đi thì sẽ chẳng bao giờ cậu hiện trong messenger của tôi nữa.
Kỉ niệm như con dao hai lưỡi, nó nhắc cho tôi nhớ mình đã từng có một chàng trai đặc biệt như vậy ở bên, và đồng thời cũng làm đậm thêm chữ “cũ” trong mối quan hệ của chúng ta bây giờ. Số năm chúng ta quen nhau không ít cũng chẳng nhiều, nhưng có lẽ nó đã đủ để thay đổi từ bạn mới, bạn thân, bạn cũ, vẫn chỉ là bạn không hơn không kém, nhưng bản chất đã khác đi quá nhiều và dường như chẳng còn có thể thay đổi một lần nào nữa.
Hôm nay Sài Gòn không nắng, tôi lại nhớ đến cậu, muốn tìm cậu tâm sự một vài chuyện không vui, nhưng lúc tôi nhìn thấy con số 170 ngày trước lại nghĩ rằng thôi đừng phiền cậu nữa.
Chúng ta dường như đã thuộc về những khoảng thế giới không nhau, chỉ nỗi nhớ của tôi còn ở lại. Dù đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần rằng tôi muốn chúng ta sau này sẽ thế nào, nhưng chưa lần nào tôi có câu trả lời cho chính mình, và có lẽ còn có thể dõi theo nhau là một điều hạnh phúc rồi. Vạn vật xoay chuyển, một ngày nào đó có lẽ chúng ta sẽ đứng trước mặt nhau nở nụ cười khi nghĩ về những điều đã cũ.
© Mộc Đan - blogradio.vn
Xem thêm: Chàng trai năm ấy tôi theo đuổi, cậu thật sự đã hạnh phúc rồi | Radio Tình yêu
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.














