Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chiếc hộp yêu thương của mẹ

2021-03-18 11:15

Tác giả: Thùy Minh


blogradio.vn - Kỉ niệm có thể dần lãng quên theo năm tháng, như tiếng sỏi rơi trong lòng giếng cạn nhưng tình yêu thương giữa những con người ruột thịt thì mãi hiện hữu trong trái tim mỗi người. Và ai trong mỗi chúng ta cũng đều có một chiếc hộp như thế trong tim. Trái tim là nơi mà những suối nguồn yêu thương tuôn chảy mãi.

***

Mẹ tôi có một chiếc hộp nhỏ luôn cất gọn trong góc tủ. Thỉnh thoảng, mẹ lại lấy chiếc hộp ra để ngắm nghía, sắp xếp lại những thứ bên trong mặc dù nó đã rất ngăn nắp rồi. Một lần, tôi đến cạnh mẹ, tò mò muốn biết bên trong hộp có gì mà mẹ nâng niu nó đến thế. Mẹ lấy từ trong hộp ra từng thứ và kể lại cho tôi nghe "sự tích" của từng đồ vật mà mẹ cất giữ bên trong.

Chiếc cối nhỏ giã trầu này là của bà ngoại, khi bà còn sống, mẹ đã mua cho bà chiếc cối này. Bảy mươi tuổi, bà ngoại đã rụng hết răng, không còn một chiếc nào nên muốn ăn trầu hay ăn đồ ăn cứng, bà phải cho vào đây để nghiền nhỏ đồ ăn ra. Đến khi có công nghệ trồng răng tân tiến, khi có máy xay các kiểu thì bà đã không còn nữa. Mỗi khi nhớ bà, mẹ lại mang chiếc cối này ra, tưởng tượng lại cảnh bà ngồi bên bậu cửa, tỉ mẩn nghiền từng miếng trầu.Thương bà lắm.

“Vậy đây là cái gì mẹ?” - Tôi chỉ vào một vật như sợi dây được cuộn tròn lại để gọn gàng nơi đáy hộp.

mẹ

Đây là cây roi mây của ông ngoại. Roi này mềm, đánh rất đau nhưng không nguy hiểm như những thanh tre, thanh gỗ cứng. Ngày xưa, mẹ bị ông phạt roi nhiều lắm đấy, không như chúng bây bây giờ đâu. Mẹ nhớ có lần, mẹ trốn nhà đi tắm sông, về nhà ông biết, ông bắt đứng góc nhà, rồi phạt mẹ mấy chiếc roi đau. Ông bảo: "Mày chưa biết bơi, lỡ chết đuối thì bố mẹ còn đau gấp trăm ngàn lần mấy roi này. Lần sau không muốn bị đánh đòn, thì cấm được bén mảng đến sông hồ tắm nữa!". 

Ông ngoại con là thế, luôn dùng đòn roi mỗi khi các con hư nhưng thương các con, các cháu thì vô cùng. Cũng chính ông đã dạy mẹ, dạy các bác biết bơi, để lỡ mấy anh em có trốn đi tắm sông thì cũng không còn nguy hiểm.

“Thế còn mấy đôi tất và chiếc áo len nhỏ này thì sao hả mẹ?” – Tôi tò mò cầm đôi tất lên ngắm nghía, xuýt xoa vì những đường đan thật khéo.

Mấy đôi tất này là mẹ đan cho con, con sinh giữa mùa đông lạnh buốt mà ngày đó nghèo quá đâu có tiền để mua nhiều đồ. Mưa gió liên miên, quần áo tã lót ướt hết mà trời thì rét căm căm. Bà con đi xin ở xưởng dệt về một đống len vụn người ta bỏ đi, mẹ nối chúng với nhau, cứ từng đoạn ngắn ngủn bằng gang tay một như thế này, thức khuya cả tuần mới đan xong cho con chiếc áo và những đôi tất này đấy.

Tôi còn thấy trong hộp của mẹ linh tinh nhiều thứ nữa, mẹ giữ lại chiếc nơ buộc tóc mà tôi rất thích, giữ lại những trang vở đầu tiên tôi tập viết, giữ lại bài tập viết tôi được điểm mười, rồi cây bút máy bố mua cho tôi khi tôi lên cấp hai, cả những phong thư bố mẹ viết cho nhau ngày bố ở chiến trường. Mỗi thứ đều gắn với một kỉ niệm, gắn với một sự tích của những ngày đã xa.

mẹ3

Chiếc hộp gắn bó với mẹ qua biết bao năm tháng, chiếc hộp gợi nhớ tất cả tình yêu thương mà ông bà, bố mẹ dành cho nhau, tình yêu thương mà bố mẹ dành cho chúng tôi.

Kỉ niệm có thể dần lãng quên theo năm tháng, như tiếng sỏi rơi trong lòng giếng cạn nhưng tình yêu thương giữa những con người ruột thịt thì mãi hiện hữu trong trái tim mỗi người. Và ai trong mỗi chúng ta cũng đều có một chiếc hộp như thế trong tim. Trái tim là nơi mà những suối nguồn yêu thương tuôn chảy mãi.

© An Hạ - blogradio.vn

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Thùy Minh

Gửi nơi đây những vui buồn cuộc sống. Những suy tư, lẽ ấm lạnh của đời. Gom nỗi niềm trong con chữ đầy vơi. Trao hết thảy những tâm tình ấp ủ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top