Mạnh mẽ lên nào cô gái của hôm qua
2021-02-02 01:35
Tác giả: Thùy Minh
blogradio.vn - Tôi kiêu hãnh tự nhủ rằng mình đã trưởng thành với suy nghĩ hai tuần nghỉ học mình có thể kiếm việc gì đó ra tiền. Tôi vẫn nhìn tiền với đôi mắt trìu mến, đáng yêu và thủy chung như thế.
***
Ai trong cuộc đời cũng từng một lần vấp ngã, tôi cũng vậy. Vấp ngã là điều bình thường trong cuộc sống. Chỉ những người không biết đứng dậy sau vấp ngã mới là người thực sự thất bại. Ngã đau rồi vẫn có thể mạnh mẽ đứng lên, thông suốt hơn, quyết tâm hơn... nhất định có ngày thành công sẽ mỉm cười với ta.
Tôi là một đứa con gái có niềm đam mê với tiền mà theo người khác đánh giá là hơi thái quá. Tôi thấy, cái niềm đam mê này không có gì là xấu xa cả, bởi tôi đâu có vì tiền mà vi phạm pháp lí hay đạo lí. Ngay từ nhỏ, cứ việc gì kiếm ra tiền là tôi lao vào làm một cách hăm hở, tận tâm, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả hình ảnh mà tôi tự đánh giá là không mấy đẹp đẽ của mình: con nhà bần nông, học hành làng nhàng, nhan sắc hạng trung thôi mà. Bé thì nhặt ve chai, bán rau bán kẹo, lớn hơn thì tập tành buôn bán online, tiền kiếm không nhiều nhưng cũng rủng rỉnh hơn bọn bạn chăm ngoan, học giỏi suốt ngày chỉ biết đến sách vở, học hành. Và tôi lấy làm kiêu hãnh vô cùng khi thỉnh thoảng có thể sẵn sàng vung tay đãi chúng nó cây kem hay cốc trà sữa. Để thi thoảng nhòm bài chúng nó trong giờ kiểm tra mà không phải áy náy về cái chuyện cho với nhận mà những người hay triết lí vẫn thích phổ đạo.
Nhưng chính niềm đam mê đến mụ mẫm này đã khiến tôi vấp phải cú ngã đầu đời đau điếng. Cũng may, bên cạnh niềm đam mê tiền, tôi là đứa khá mạnh mẽ, có thể đứng dậy, làm lại mọi thứ. Chứ giá thử, tôi mà mảnh mai yếu đuối thì đời tôi lúc này không biết đã trôi dạt về đâu.
Ngay sau đợt nghỉ Tết Nguyên Đán, lẽ ra chúng tôi phải tiếp tục đến trường theo quy định. Nhưng vì dịch Covid 19, nên cả trường được nghỉ học thêm hai tuần nữa. Hai tuần - đó là một cám dỗ vô cùng lớn đối với tôi. Không phải để mặc sức ăn chơi, đấy, tôi đâu có lười biếng chỉ nghĩ đến chơi bời. Tôi kiêu hãnh tự nhủ rằng mình đã trưởng thành với suy nghĩ hai tuần nghỉ học mình có thể kiếm việc gì đó ra tiền. Tôi vẫn nhìn tiền với đôi mắt trìu mến, đáng yêu và thủy chung như thế.
Đang giãn cách xã hội, nhưng tôi vẫn liều mình nhảy lên chuyến xe ô tô đưa tôi lên Hà thành. Kiếm tiền đôi khi phải xông pha, phải lăn lộn chứ! Việc đi lại này đối với tôi mà nói, là chuyện hết sức bình thường, tôi lên đây mỗi dịp hè, hay mỗi dịp được nghỉ dài dài, và ở lại nhà cậu, là em của mẹ tôi. Mục đích để kiếm tiền.
Nhưng lần này không may cho tôi, cửa hàng quần áo vốn rất đông khách của cậu, cũng chỉ vì dịch, mà phải tạm thời đóng cửa. Không thể giúp cậu phụ bán hàng, lẽ ra, tôi phải trở về quê, và giá thử tôi trở về, thì đời tôi đã không lắm nỗi chùng chình như thế.
Tôi quyết trụ lại ở đây, tìm mọi cách để kiếm tiền. Với cái đầu nhảy số cực bén, tôi nắm bắt ngay tình hình thực tế và tìm được công việc đang cần nhiều nhân công trong mùa dịch, là phụ làm trong một xưởng may khẩu trang, quần áo bảo hộ. Ngoài thù lao chính cho công việc hàng ngày, tôi còn lấy hàng về bán thêm, với giá gấp ba, gấp bốn giá tôi nhập. Hàng bán rất chạy, cứ xem cái cách người người, nhà nhà xếp hàng rồng rắn chờ mua khẩu trang là đủ biết. Tôi kiếm bộn tiền, chưa bao giờ tôi kiếm được nhiều như thế.
Hai tuần nghỉ sắp qua, tôi mừng như bắt được vàng khi nhận được thông báo nghỉ thêm một tuần, rồi một tuần nữa... Và đồng tiền đã kéo tôi vào vòng xoáy nghiệt ngã của nó lúc nào không hay. Tôi thiết nghĩ, 17 tuổi, mình có thể tự lập kiếm được nhiều tiền như thế này, cần gì phải lao vào học hành, lấy bằng cấp để có khi lại vứt một xó như bao kẻ khác. Tôi do dự, không biết có nên học tiếp hay đi làm.
Sau một thời gian dài nghỉ dịch, tôi nhận cuộc gọi của mẹ báo về đi học. Vẫn còn toan tính thiệt hơn, tôi bắt đầu kiếm lí do để lần lữa việc trở về. Đang làm ăn được, về lúc này thật quá tiếc. Một kẻ ham tiền như tôi, cái sự tiếc nó phải gấp nhiều lần người thường. Bố mẹ tôi sau mấy ngày tôi chưa về, liên tục gọi điện giục giã, bắt cả cậu tôi đi tìm để đưa về. Sở dĩ cậu tôi phải tìm là vì để tiện việc, tôi thuê trọ giá rẻ ở ngoài. Cậu yên tâm về sự khôn ranh của tôi, nên không sao sát lắm, chỗ làm, chỗ ở của tôi, cậu cũng không rành.
Khi đã có câu trả lời rõ ràng cho quyết định của mình, tôi gọi điện cho bố mẹ, thông báo rằng mình sẽ nghỉ học để đi làm. Tôi trình bày rất rành mạch, rất bài bản, đúng như kế hoạch. Nhưng chẳng một ông bố bà mẹ khôn ngoan, trải đời nào lại đồng tình dễ dàng với một quyết định, đối với họ được coi là động trời như thế.
Tôi cũng biết điều này, nên ngay sau đó, tôi cắt mọi liên lạc, mọi đường dẫn có thể khiến người nhà tìm thấy tôi, với hi vọng rằng thời gian qua đi, cùng với những thứ mà tôi khẳng định được, thì họ sẽ phải chấp nhận. Và là một đứa con không đến nỗi tệ, nên thi thoảng tôi lại mua một cái sim rác, nhắn tin về cho bố mẹ chỉ để thông báo rằng tôi vẫn ổn.
Tôi không biết rằng bố mẹ đã vật vã tìm tôi khổ sở như thế nào. Đó là việc bất cứ ông bố bà mẹ mẫu mực nào cũng phải làm trong tình huống như thế. Chỉ biết rằng, hơn một tháng kể từ khi quyết định nghỉ học, tôi kiếm được kha khá.
Nhưng rồi mọi thứ không dễ dàng như trong suy nghĩ của tôi. Khi dịch đã yên, khi người ta đã không còn săn lùng khẩu trang như săn tìm bùa hộ mệnh nữa, thì xưởng tôi làm cũng bắt đầu cắt giảm nhân công, và thứ tôi bán cũng không còn chạy vèo vèo như trước. Tôi phải lăn lộn tìm việc khác. Nhưng có lẽ, vận may không phải lúc nào cũng đến, tôi thử qua nhiều việc mà cuối cùng không ra đâu vào đâu, nơi thì đòi bằng cấp, hay ngoại ngữ giỏi, nơi thì đòi kinh nghiệm, nơi thì lại đòi sự xinh đẹp... những thứ mà tôi không có, cũng có nơi không đòi gì, chỉ cần sự chăm chỉ - thứ tôi có thừa thì công cán bèo bọt. Tiền kiếm không ra, nhưng tiền tiêu cho nhà trọ, điện nước, ăn uống... thì không thể không dùng. Thành ra số tiền tôi tưởng lớn lao mà tôi vừa kiếm được khi không biết sinh nở thêm thì nó cũng nhỏ bé biết bao, nhất là khi phải bám trụ lại chốn phồn hoa này.
Không còn cách nào khác, tôi phải trở về trong sự thất bại chán chường. Để rồi khi nhận ra rằng, mọi thứ không hề dễ dàng nếu như bản thân không tích lũy đủ kiến thức, khinh nghiệm, kĩ năng sống... thì đã muộn. Mẹ tôi đến trường xin cho tôi đi học tiếp, nhưng tôi đã nghỉ quá số ngày cho phép, nên phải bảo lưu kết quả để năm sau học lại.
Đành chấp nhận chứ biết sao đây. Chỉ vì ham tiền mà tôi bỏ lỡ mất một năm học hành đèn sách. Sau cú ngã này, tôi đã nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân, và nhìn nhận lại cả cái đam mê khiến tôi điêu đứng, để rồi đi đến quyết định, sẽ phải tự học trong thời gian chờ đợi để bù lấp những kiến thức đã mất. Riêng tiếng Anh, môn mà tôi khá nhất, tôi sẽ đầu tư thêm cả về thời gian và tiền bạc vì tôi biết rằng, ngoại ngữ là rất quan trọng. Tôi chăm chỉ đến trung tâm, chăm chỉ tìm các nhóm tự học và tương tác trên mạng để nâng cao khả năng giao tiếp. Tôi hi vọng rằng với những gì tôi tích lũy được, tôi của sau này sẽ tự tin kiếm tiền mà không phải phụ thuộc vào vận may nữa.
Ai trong cuộc đời cũng từng một lần vấp ngã, tôi cũng vậy.Vấp ngã là điều bình thường trong cuộc sống. Chỉ những người không biết đứng dậy sau vấp ngã mới là người thực sự thất bại. Ngã đau rồi vẫn có thể mạnh mẽ đứng lên, thông suốt hơn, quyết tâm hơn... nhất định có ngày thành công sẽ mỉm cười với ta.
Mạnh mẽ lên nào cô gái của hôm qua
Lau nước mắt thôi để đứng lên bước tiếp
Đừng mãi nghĩ suy về những gì đã mất
Sống trọn hôm nay chẳng nuối tiếc ngày sau.
© An Hạ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chỉ cần em mạnh mẽ, chúng ta sẽ vượt qua | Những Blog Radio hay về tinh thần vượt qua sóng gió
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?