Mạnh mẽ lên nào cô gái của hôm qua
2021-02-02 01:35
Tác giả:
Thùy Minh
blogradio.vn - Tôi kiêu hãnh tự nhủ rằng mình đã trưởng thành với suy nghĩ hai tuần nghỉ học mình có thể kiếm việc gì đó ra tiền. Tôi vẫn nhìn tiền với đôi mắt trìu mến, đáng yêu và thủy chung như thế.
***
Ai trong cuộc đời cũng từng một lần vấp ngã, tôi cũng vậy. Vấp ngã là điều bình thường trong cuộc sống. Chỉ những người không biết đứng dậy sau vấp ngã mới là người thực sự thất bại. Ngã đau rồi vẫn có thể mạnh mẽ đứng lên, thông suốt hơn, quyết tâm hơn... nhất định có ngày thành công sẽ mỉm cười với ta.
Tôi là một đứa con gái có niềm đam mê với tiền mà theo người khác đánh giá là hơi thái quá. Tôi thấy, cái niềm đam mê này không có gì là xấu xa cả, bởi tôi đâu có vì tiền mà vi phạm pháp lí hay đạo lí. Ngay từ nhỏ, cứ việc gì kiếm ra tiền là tôi lao vào làm một cách hăm hở, tận tâm, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả hình ảnh mà tôi tự đánh giá là không mấy đẹp đẽ của mình: con nhà bần nông, học hành làng nhàng, nhan sắc hạng trung thôi mà. Bé thì nhặt ve chai, bán rau bán kẹo, lớn hơn thì tập tành buôn bán online, tiền kiếm không nhiều nhưng cũng rủng rỉnh hơn bọn bạn chăm ngoan, học giỏi suốt ngày chỉ biết đến sách vở, học hành. Và tôi lấy làm kiêu hãnh vô cùng khi thỉnh thoảng có thể sẵn sàng vung tay đãi chúng nó cây kem hay cốc trà sữa. Để thi thoảng nhòm bài chúng nó trong giờ kiểm tra mà không phải áy náy về cái chuyện cho với nhận mà những người hay triết lí vẫn thích phổ đạo.

Nhưng chính niềm đam mê đến mụ mẫm này đã khiến tôi vấp phải cú ngã đầu đời đau điếng. Cũng may, bên cạnh niềm đam mê tiền, tôi là đứa khá mạnh mẽ, có thể đứng dậy, làm lại mọi thứ. Chứ giá thử, tôi mà mảnh mai yếu đuối thì đời tôi lúc này không biết đã trôi dạt về đâu.
Ngay sau đợt nghỉ Tết Nguyên Đán, lẽ ra chúng tôi phải tiếp tục đến trường theo quy định. Nhưng vì dịch Covid 19, nên cả trường được nghỉ học thêm hai tuần nữa. Hai tuần - đó là một cám dỗ vô cùng lớn đối với tôi. Không phải để mặc sức ăn chơi, đấy, tôi đâu có lười biếng chỉ nghĩ đến chơi bời. Tôi kiêu hãnh tự nhủ rằng mình đã trưởng thành với suy nghĩ hai tuần nghỉ học mình có thể kiếm việc gì đó ra tiền. Tôi vẫn nhìn tiền với đôi mắt trìu mến, đáng yêu và thủy chung như thế.
Đang giãn cách xã hội, nhưng tôi vẫn liều mình nhảy lên chuyến xe ô tô đưa tôi lên Hà thành. Kiếm tiền đôi khi phải xông pha, phải lăn lộn chứ! Việc đi lại này đối với tôi mà nói, là chuyện hết sức bình thường, tôi lên đây mỗi dịp hè, hay mỗi dịp được nghỉ dài dài, và ở lại nhà cậu, là em của mẹ tôi. Mục đích để kiếm tiền.
Nhưng lần này không may cho tôi, cửa hàng quần áo vốn rất đông khách của cậu, cũng chỉ vì dịch, mà phải tạm thời đóng cửa. Không thể giúp cậu phụ bán hàng, lẽ ra, tôi phải trở về quê, và giá thử tôi trở về, thì đời tôi đã không lắm nỗi chùng chình như thế.
Tôi quyết trụ lại ở đây, tìm mọi cách để kiếm tiền. Với cái đầu nhảy số cực bén, tôi nắm bắt ngay tình hình thực tế và tìm được công việc đang cần nhiều nhân công trong mùa dịch, là phụ làm trong một xưởng may khẩu trang, quần áo bảo hộ. Ngoài thù lao chính cho công việc hàng ngày, tôi còn lấy hàng về bán thêm, với giá gấp ba, gấp bốn giá tôi nhập. Hàng bán rất chạy, cứ xem cái cách người người, nhà nhà xếp hàng rồng rắn chờ mua khẩu trang là đủ biết. Tôi kiếm bộn tiền, chưa bao giờ tôi kiếm được nhiều như thế.
Hai tuần nghỉ sắp qua, tôi mừng như bắt được vàng khi nhận được thông báo nghỉ thêm một tuần, rồi một tuần nữa... Và đồng tiền đã kéo tôi vào vòng xoáy nghiệt ngã của nó lúc nào không hay. Tôi thiết nghĩ, 17 tuổi, mình có thể tự lập kiếm được nhiều tiền như thế này, cần gì phải lao vào học hành, lấy bằng cấp để có khi lại vứt một xó như bao kẻ khác. Tôi do dự, không biết có nên học tiếp hay đi làm.
.jpg)
Sau một thời gian dài nghỉ dịch, tôi nhận cuộc gọi của mẹ báo về đi học. Vẫn còn toan tính thiệt hơn, tôi bắt đầu kiếm lí do để lần lữa việc trở về. Đang làm ăn được, về lúc này thật quá tiếc. Một kẻ ham tiền như tôi, cái sự tiếc nó phải gấp nhiều lần người thường. Bố mẹ tôi sau mấy ngày tôi chưa về, liên tục gọi điện giục giã, bắt cả cậu tôi đi tìm để đưa về. Sở dĩ cậu tôi phải tìm là vì để tiện việc, tôi thuê trọ giá rẻ ở ngoài. Cậu yên tâm về sự khôn ranh của tôi, nên không sao sát lắm, chỗ làm, chỗ ở của tôi, cậu cũng không rành.
Khi đã có câu trả lời rõ ràng cho quyết định của mình, tôi gọi điện cho bố mẹ, thông báo rằng mình sẽ nghỉ học để đi làm. Tôi trình bày rất rành mạch, rất bài bản, đúng như kế hoạch. Nhưng chẳng một ông bố bà mẹ khôn ngoan, trải đời nào lại đồng tình dễ dàng với một quyết định, đối với họ được coi là động trời như thế.
Tôi cũng biết điều này, nên ngay sau đó, tôi cắt mọi liên lạc, mọi đường dẫn có thể khiến người nhà tìm thấy tôi, với hi vọng rằng thời gian qua đi, cùng với những thứ mà tôi khẳng định được, thì họ sẽ phải chấp nhận. Và là một đứa con không đến nỗi tệ, nên thi thoảng tôi lại mua một cái sim rác, nhắn tin về cho bố mẹ chỉ để thông báo rằng tôi vẫn ổn.
Tôi không biết rằng bố mẹ đã vật vã tìm tôi khổ sở như thế nào. Đó là việc bất cứ ông bố bà mẹ mẫu mực nào cũng phải làm trong tình huống như thế. Chỉ biết rằng, hơn một tháng kể từ khi quyết định nghỉ học, tôi kiếm được kha khá.
Nhưng rồi mọi thứ không dễ dàng như trong suy nghĩ của tôi. Khi dịch đã yên, khi người ta đã không còn săn lùng khẩu trang như săn tìm bùa hộ mệnh nữa, thì xưởng tôi làm cũng bắt đầu cắt giảm nhân công, và thứ tôi bán cũng không còn chạy vèo vèo như trước. Tôi phải lăn lộn tìm việc khác. Nhưng có lẽ, vận may không phải lúc nào cũng đến, tôi thử qua nhiều việc mà cuối cùng không ra đâu vào đâu, nơi thì đòi bằng cấp, hay ngoại ngữ giỏi, nơi thì đòi kinh nghiệm, nơi thì lại đòi sự xinh đẹp... những thứ mà tôi không có, cũng có nơi không đòi gì, chỉ cần sự chăm chỉ - thứ tôi có thừa thì công cán bèo bọt. Tiền kiếm không ra, nhưng tiền tiêu cho nhà trọ, điện nước, ăn uống... thì không thể không dùng. Thành ra số tiền tôi tưởng lớn lao mà tôi vừa kiếm được khi không biết sinh nở thêm thì nó cũng nhỏ bé biết bao, nhất là khi phải bám trụ lại chốn phồn hoa này.
Không còn cách nào khác, tôi phải trở về trong sự thất bại chán chường. Để rồi khi nhận ra rằng, mọi thứ không hề dễ dàng nếu như bản thân không tích lũy đủ kiến thức, khinh nghiệm, kĩ năng sống... thì đã muộn. Mẹ tôi đến trường xin cho tôi đi học tiếp, nhưng tôi đã nghỉ quá số ngày cho phép, nên phải bảo lưu kết quả để năm sau học lại.
.jpg)
Đành chấp nhận chứ biết sao đây. Chỉ vì ham tiền mà tôi bỏ lỡ mất một năm học hành đèn sách. Sau cú ngã này, tôi đã nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân, và nhìn nhận lại cả cái đam mê khiến tôi điêu đứng, để rồi đi đến quyết định, sẽ phải tự học trong thời gian chờ đợi để bù lấp những kiến thức đã mất. Riêng tiếng Anh, môn mà tôi khá nhất, tôi sẽ đầu tư thêm cả về thời gian và tiền bạc vì tôi biết rằng, ngoại ngữ là rất quan trọng. Tôi chăm chỉ đến trung tâm, chăm chỉ tìm các nhóm tự học và tương tác trên mạng để nâng cao khả năng giao tiếp. Tôi hi vọng rằng với những gì tôi tích lũy được, tôi của sau này sẽ tự tin kiếm tiền mà không phải phụ thuộc vào vận may nữa.
Ai trong cuộc đời cũng từng một lần vấp ngã, tôi cũng vậy.Vấp ngã là điều bình thường trong cuộc sống. Chỉ những người không biết đứng dậy sau vấp ngã mới là người thực sự thất bại. Ngã đau rồi vẫn có thể mạnh mẽ đứng lên, thông suốt hơn, quyết tâm hơn... nhất định có ngày thành công sẽ mỉm cười với ta.
Mạnh mẽ lên nào cô gái của hôm qua
Lau nước mắt thôi để đứng lên bước tiếp
Đừng mãi nghĩ suy về những gì đã mất
Sống trọn hôm nay chẳng nuối tiếc ngày sau.
© An Hạ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chỉ cần em mạnh mẽ, chúng ta sẽ vượt qua | Những Blog Radio hay về tinh thần vượt qua sóng gió
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.















