Cảm ơn anh đã đến bên em! (Thì thầm 323)
2014-01-12 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum
Gửi người em yêu!

Anh à! Trước đây em luôn là cô gái bướng bỉnh, ngang ngược và khó tính, rất khó để chàng trai nào có thể chiếm được con tim bướng bỉnh của em, trong em luôn có sự nghi ngờ, em không tin cái gọi là tình yêu và cũng không tin những lời yêu đương mật ngọt của các chàng, vậy mà giờ đây con tim bướng bỉnh đó đã bị anh chinh phục, và em lại tin vào cái tình yêu mà em luôn nghi ngờ, và đặc biệt em tin vào anh – người em yêu.
Em không thể nào quên được lần đầu tiên em quen với anh, lần đầu tiên em với anh nói chuyện, đầu tiên chỉ là một vài câu giao tiếp trên facebook, rồi dần dần là những câu chuyện về công việc, gia đình và cuộc sống, và giờ là câu chuyện tình yêu của hai ta.
Đến tận giờ đây em vẫn chưa tin rằng mình đã yêu, em chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của em sẽ đến nhanh như vậy, bởi cái suy nghĩ tình yêu là một cái gì đó xa vời, tình yêu phải có sự theo đuổi lâu dài, nhưng không phải anh à! Tình yêu xuất phát từ trái tim của hai người, và em đã thấy được tình yêu là như thế nào?
Em vẫn luôn thắc mắc: Tại sao em lại yêu anh? Sao tình yêu của chúng ta đến nhanh như vậy, nhưng em không giải thích được đâu anh, em chỉ biết rằng em luôn nhớ anh, em muốn được bên anh, được anh cầm tay đi hết con đường này qua con đường khác, được anh quan tâm, yêu thương, trân trọng và em yêu anh.
Em luôn muốn mỗi ngày được nói chuyên thật nhiều cùng anh, cùng tâm sự và chia sẻ nhưng câu chuyện buồn vui thường ngày em vẫn gặp, anh nói em là anh hùng bàn phím. Đúng vậy, em chỉ biết nói qua những SMS, inbox trên facebook nhưng khi gặp anh em lại không thốt nên lời, anh hỏi gì em trả lời vậy, em không nói không cười làm anh bực mình. Anh à! Em muốn nói nhiều lắm mỗi khi gặp anh nhưng sao mỗi lần đó cổ họng em lại nghẹn lại, không cho em nói. Em muốn nói trực tiếp với anh “ EM YÊU ANH”.
Anh biết không? Từ ngày yêu anh em đã bắt đầu có cảm giác lo sợ, em sợ nhiều điều lắm anh à! Em với anh hai người như hai thế giới khác nhau, anh là chàng trai sinh ra trong gia đình tri thức sống chốn đô thành, còn em chỉ là cô sinh viên sinh ra trong một vùng quê, hoàn cảnh gia đình hai chúng ta khác nhau. Những suy nghĩ bất chợt luôn đến với em, em không có những giấc ngủ ngon cũng không có nụ cười thật sự như trước đây, em luôn đặt ra cho mình suy nghĩ: “Mình có xứng với anh không, mình có nên tiếp tục ở bên anh?” Liệu khi bố mẹ anh biết chuyện này họ có chấp nhận, họ có cho em yêu anh? Em sợ lắm, em đã không đủ tự tin để nói những lời yêu ngọt ngào với anh, không đủ tự tin để bước đến bên anh. Em sợ rằng khi em yêu anh nhiều quá rồi khi đó em không thể rời xa anh, không thể nhường anh lại cho người khác.
Em cũng không đủ tự tin để cùng anh đến gặp bố mẹ vậy nên anh hãy cho em thời gian, em cần có thời gian anh à, em muốn được bố mẹ chấp nhận nhưng hãy để đến khi em có công việc ổn định, em có thành công trong sự nghiệp khi đó em mới đủ tự tin đứng trước bố mẹ xin được yêu anh.
Liệu anh có chờ đợi được em đến khi đó không anh? Anh có đủ tự tin yêu em nữa không? Và cho dù anh không đủ tự tin bên em như vậy thì anh hãy luôn tin rằng có một người luôn đứng phía sau nhìn anh bước, mong anh được hạnh phúc. Nếu có người con gái khác mang hạnh phúc đến cho anh em chấp nhận để người con gái đó thay em yêu anh, làm anh hạnh phúc, và chắc người con gái đó mới là hạnh phúc của anh.
Người ta thường nói: “Khi yêu ai đó hãy yêu hết mình, yêu thật chân thành, hãy làm tất cả những gì để người đó được hạnh phúc, như vậy thì khi người đó có rời bỏ ta đi thì chúng ta cũng không còn nuối tiếc vì những gì chúng ta đã làm, còn nếu khi yêu chúng ta không yêu hết mình, không làm những gì ta muốn làm cho người đó thì đó mới là nuối tiếc thật sự” và em cũng không muốn nuối tiếc khi ở bên anh.
Em không có gì cho anh, em cũng không làm anh được tự hào về con người em nhưng em có một trái tim cho anh, có một tình yêu chân thành, dù tình yêu này không đủ lớn để làm anh mãi bên em nhưng nó cũng đủ để anh được ấm áp.

Anh xuất hiện là một món quà vô cùng ý nghĩa với em, em đã nghĩ rằng chúng ta đến với nhau là số phận, nhưng số phận đó có kéo dài không anh, hay số phận chêu đùa em cho em được cảm giác hạnh phúc rồi sau đó lại lấy đi thứ hạnh phúc đó, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ rời em mà đi. Em luôn muốn được gần anh hơn để được yêu anh nhiều hơn…
Hãy cho em được sưởi ấm anh trong mùa đông giá lạnh này, hãy cho em được cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, hãy cho em được giữ hơi ấm đó để tự làm ấm mình trong những mùa đông sau này không có anh.
Em cũng không biết được định mệnh sẽ đưa tình yêu của anh và em đến đâu, em cũng không biết được số phận có trêu đùa em, có cướp anh đi khỏi em nhưng dù cuộc sống sau này có thay đổi anh hãy luôn tin rằng có một người con gái vẫn luôn yêu anh. Cảm ơn anh đã đến bên em, người em đã yêu…
- Gửi từ bạn Linh Đoàn.
Mời bạn lắng nghe thì thầm 20'', Em thích anh ba mùa đông rồi đấy!
Thì thầm số 323 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Mời bạn theo dõi fanpage www.facebook.com/yeublogviet và www.facebook.com/yeublogradio để có cơ hội nhận được những phần quà bất ngờ từ Blog Việt – Blog Radio.
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?