Anh trai kết hôn ? (Người yêu hoàn mỹ, Phần 25)
2014-01-08 17:32
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Mèo Mun, Jun
Một tuần sau, chiếc máy bay xuất phát từ NewYork vững vàng đáp xuống trong sân bay thành phố, mang theo những người đi xa trở về.
Người nhà họ Tịch đang đứng chờ trong phòng khách sân bay mắt sắc trông thấy thân ảnh của thiếu gia nhà mình xuất hiện, lập tức bước tới đón chào.
Trong ấn tượng của mọi người, Tịch Hướng Hoàn luôn là một người nói năng thận trọng, gương mặt lạnh lùng và hoàn hảo, sau nửa năm đi Mỹ quay về, hình tượng mặt lạnh này chỉ có tăng chứ không hề giảm đi, thậm chí còn nâng cao một bước. Một thân âu phục tối màu, cả người gần như không hề mang theo một chút hơi ấm, một chút thân thiết nào.
Nhìn lướt qua những người trước mắt, Tịch Hướng Hoàn không chút biểu cảm mở miệng phân phó: “Đã nói rồi, không cần đến đón tôi. Trở lại nói cho mẹ tôi biết, tôi sẽ ở lại trong nhà trọ của mình, không quay về nhà đâu.”
Mấy người thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, không dám đáp lời, cuối cùng vẫn là một người đàn ông dẫn đầu ngượng ngùng nói cho anh biết: “Phu nhân cũng tới, xe hiện đang ở bên ngoài, phu nhân nói muốn cùng cậu trò chuyện một chút.”
Nghe vậy, Tịch Hướng Hoàn liền dừng bước, nhưng chỉ ngừng được một giây, anh đã mang theo vali hành lý tiếp tục đi về phía trước.

Lên xe, ngồi vào ghế sau rồi cúi đầu chào hỏi với mẹ, một chuỗi những động tác công thức hóa liên tiếp được diễn ra.
Đại khái hai mẹ con suốt nửa năm qua đã tranh chấp với nhau trong điện thoại không biết bao nhiêu lần, chứng cứ rõ ràng nhất chính là cước phí điện thoại cứ không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, cho nên khi bình tĩnh lại, song phương đều biết rõ được tâm sự và điểm cố chấp trong lòng người kia, nên mới không đề cập cũng không hề nhắc tới nó nữa, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất giữa hai người.
“Đây là báo cáo nghiệp vụ của công ty con bên Mỹ trong vòng nửa năm qua, con đã xem rồi, không có vấn đề, mẹ có thể xem thử.”
Vì để hai bên không tiếp tục bùng nổ và cãi vã, nói chuyện công việc chính là một lựa chọn sáng suốt nhất lúc này ~~~
Nhưng mà cây muốn lặng, gió chẳng dừng, bà Tịch lại khăng khăng muốn châm ngòi trước. Vừa tiếp nhận báo cáo, tiện tay lật giở hai trang, thanh âm uy nghiêm của bà đã vang lên:
“Lực ảnh hưởng của Đường Thịnh quả nhiên rất cao, có báo cáo của họ làm chỗ bảo đảm, lòng tin của người đầu tư đối với chúng ta rõ ràng đã dần ấm lại.”
!!!
Kia chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng hay sao!
Tịch Hướng Hoàn cười khẩy một tiếng, nhịn nửa ngày chung quy vẫn là nhịn không được, chuyện xưa nhắc lại, giọng điệu liền trở nên mỉa mai: “Vì thế, đem Hướng Vãn bán cho hắn cũng là đáng giá, phải không?”
Tựa như đã sớm ngờ tới anh sẽ có phản ứng như vậy, bà Tịch vẫn lạnh nhạt chống đỡ: “Sao con lại có thể xác định, cùng một chỗ với Đường Thần Duệ, Hướng Vãn sẽ không hạnh phúc?”
“Chí ít con có thể xác định, ngay cả một cơ hội lựa chọn mẹ cũng không hề cho em ấy.”
Nói xong, anh không muốn đợi tiếp nữa. Mở cửa xe, Tịch Hướng Hoàn bước xuống, xách vali của mình, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Thanh âm cảnh cáo của bà Tịch nhàn nhạt truyền đến, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất tận trong đáy lòng anh, nơi không chịu nổi dù chỉ là một kích.
“Con muốn gặp Hướng Vãn mẹ không phản đối, nhưng giữ một khoảng cách, đạo lý này, mẹ nghĩ con cần phải hiểu được rõ ràng. Tiệc đính hôn của con cũng đã được xác định, mấy ngày nữa sẽ công bố tin tức cho giới truyền thông. Mẹ nhớ con giãy dụa cũng đã được nửa năm rồi, đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng chẳng sao, hiện tại nếu đã quay trở về, con hẳn đã có quyết định rõ ràng cho thân phận của mình mới đúng.”
Nghe vậy, động tác chuẩn bị gọi điện thoại trên tay Tịch Hướng Hoàn chậm lại, cầm di động không nói lời nào.
Bà Tịch đóng cửa xe lại, nhàn nhạt buông ra lời cảnh cáo cuối cùng dành cho anh.
“Chuyện con không muốn đính hôn, mặc dù con không chịu nói, nhưng mẹ đoán, nếu lý do của con là vì Hướng Vãn, vậy thì mẹ khuyên con không cần phí tâm nữa…Nửa năm trước, thân phận của Hướng Vãn là em gái con, mà bây giờ, so với cái thân phận em gái ấy, càng quan trọng hơn, con bé đã là người phụ nữ của Đường Thần Duệ.”
...
Biên tập: Blog Tử Vi - Hamano Michiyo
Được thể hiện qua giọng đọc: Mèo Mun, Jun
Kỹ thuật: Na ngố
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)
Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.