Bóng ma đứa bé (Hồn về trong gió, phần 2)
2013-01-24 19:59
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
− Bà , bà ơi ! bà..bà…bà ra ngay đây ..bà ơi !
ông lùi hẳn vào bên trong , đóng ập cánh cửa lại , bà Phú từ trên giường bước xuống ngạc nhiên hỏi :
− Ủa cái thuần nó cần cái gì mà nó gọi sớm thế ?
ông Phú run rẩy ngồi xuống giường lắc đầu lia lịa , một lúc sau ông mới lấy lại chút bình tỉnh bảo :
− Không ! không phải cái Thuần.
− Ơ…không phải cái Thuần thì đứa nào mà gõ cửa sớm thế ? Con Nhàn hay thằng Hoành ?
Ảnh minh họa
− Bà…bà ra xem nó có còn ở ngoài ấy không ?
Bà Phú không hiểu gì chỉ biết từ ngày về với ông Phú , hiếm thấy khi nào ông như thế này. Bà hỏi lại :
− Đứa nào mới được chứ ?
− Đứa bé con.
Bà Phú càng ngạc nhiên :
− Đứa bé con nào ? Nhà này làm gì có trẻ con ?
− Không…biết con nhà ai mà nó đi xin ăn.
− Khổ thân ! Ăn xin mà vào giờ này ? Nhà này thiếu gì cơm nguội. Sao ông không cho nó một bát ? thôi được , để tôi xuống bếp , tôi bảo cái Thuần nó lấy cho nó vậy.
Dứt lời , bà bước nhanh ra cửa , bởi vì bà vốn có lòng từ tâm. ông Phú nói với theo :
− Ừ…bà ra xem nó có còn ngoài sân không ?
Rồi ông ngồi trố mắt nhìn theo, hồi hộp chờ đợi. Mở cửa , con mèo đen lao vụt vào , nhảy lên cái ghế thường của nó. Đêm tối , đôi mắt nó nhìn đăm đăm như hai ngọn lửa loé sáng có pha chút xíu màu đỏ. Bà Phú bước hẳn ra thềm , đứng nhìn quanh khắp sân và hai bên hiên , nhưng không thấy đứa bé nào cả. Bà nhướng mắt , cố phóng tầm nhìn ra phía cổng vì sương sơm dày đặc quá. Bà đứng trên thềm , quay đầu nói vọng vào :
− Có cái đứa nào đâu ? Già trẻ lớn bé , chả có thấy ai hết . ông chỉ trông gà hóa cuốc , chứ có ăn mày nào mà dám vào nhà mình giờ này ?
ông Phú lo lắng nói vọng ra:
− Không có ai thì bà vào đi. Bà vào rồi khép cửa lại.
Bà Phú làm theo lời chồng , trở vào giường nằm. Nhưng ông Phú bảo bà thắp cho ông ngọn đèn vặn lớn đặt trên cái bàn giữa nhà rồi vào nằm bên ông . Bà thấy rõ toàn thân ông Phú vẫn còn run lên bần bật từng cơn , ông kéo tấm chăn mỏng phủ lên tới cổ và mắt mở trừng trừng ngó lên trần. Bà Phú lấy làm lạ là tự dưng ông Phú chống bà lại đòi thắp đèn , bình thường khi đi ngủ , ông không chịu được ánh sáng dù chỉ một ngọn đèn leo lét dựng trên bàn thờ , ông cũng bắt che lại , đừng để lọt vào mắt ông. Có đèn ông không ngủ được , ông thường lập đi lập lại như thế !
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.