Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 235: Yêu trên từng ngón tay!

2012-05-26 00:15

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay

  Blog Radio

  • Lá thư trong tuần: Có khi nào bạn cảm thấy…

Có khi nào bạn cảm thấy cuộcsống chỉ toàn ngõ cụt

Khi tình yêu bay đi mất

Khi sự nghiệp tiêu tan

Khi bạn cảm thấy mình bị bỏrơi

Khi bạn thấy mọi người không tintưởng bạn

Đã bao giờ bạn muốn từ bỏcuộc sống

Vì bạn chỉ thấy nó toàn đắngcay

Vì nó tẻ nhạt với những chuỗingày sắp đặt

Vì bạn muốn chạy trốn áp lực

Vì bạn muốn quên…

Đã bao giờ bạn khóc

Giữa những vấp ngã của đườngđời

Giữa con đường trải dài trong côđộc

Giữa những nỗi đau về thể xácvà tâm hồn

Giữa thành công…

Bạn và tôi, trái tim vốn dĩkhông phải là sắt đá, không ai có thể là thiên tài trong việc giấucảm xúc của mình nên dù bạn có là một diễn viên xuất sắc thì sựnhạy cảm của những người yêu thương bạn vẫn có thể nhận ra…

Phía sau nụ cười là khoảngtrống

Phía sau ánh sáng là vất vả lotoan

Phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ, làđôi môi mím chặt để không bật khóc

Phía sau sự liều lĩnh và chailỳ là một tâm hồn nhạy cảm

Cuộc sống vỗn dĩ chẳng là màuhồng như con người mơ ước, cũng chẳng toàn màu đen như hiện tại củabạn bây giờ. Người nghệ sỹ vẽ ra bức tranh đó chẳng phải là mộtthiên tài nên bức tranh của ông ta sẽ mãi chẳng là kiệt tác. Thế nênbạn đừng cầu mong sự hoàn hảo. Bạn không phải là người vẽ ra, nhưnglà người nhìn nhận nên nó đẹp hay không tùy vào cách bạn cảm nhậnmà thôi.

Blog radio 235

                                                                                                       Bạn đang theo dõi Blog Radio 235 của nhacvietplus.com.vn và blogviet.com.vn

Ngày hôm nay, bạn nhìn nó vớitoàn gam tối và bạn thấy tâm trạng mình chán nản. Đừng vội cho rằngđó là ngõ cụt. Hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi. Ngày mai, khi bìnhminh đến, mặt trời sẽ mang cho bạn những tia nắng. Sự ảm đạp sẽ thaythế bằng gam màu tươi sáng, sống động. Bạn sẽ được nếm hạnh phúcngọt ngào. Vì vậy đừng vội buông tay khi bạn còn chưa biết ngày maibởi vì, nếu mai là ngày tận thế, hôm này bạn vẫn còn một ngày đểsống nên bạn hãy sống sao cho sau này có nhắm mắt xuôi tay cũng khônghề ân hận.

Trên trận chiến mang tên cuộcđời, có những lúc bạn ở đỉnh cao của danh vọng. Khi đó, xin hãy nhớđã có thời mình như một tên lính quèn, lê lết thân xác đầy vếtthương đi trong đoàn quân bại trận. Và khi bạn giống như cái xác khônghồn vì buồn đau, vì mệt mỏi, chẳng còn thiết tha gì cuộc sống. Xinhãy nhớ những phút giây hạnh phúc, những kỷ niệm… để nó có thểlàm dịu cái đầu đang nóng của bạn, để bạn có thêm nghị lực đểđừng lên.

Đừng buồn khi ai đó bỏ rơi bạnvì đó chẳng phải là người yêu quý bạn thật lòng.

Đừng buồn khi bạn bị đuổi việcvì đó là một cơ hội để bạn tìm một công việc tốt hơn.

Đừng buồn khi nỗ lực của bạnkhông được đền đáp vì khi bạn cố gắng,bạn đã cho mình biết rằng khôngcó gì là không thể.

Nhưng mọi lời khuyên đều chỉ làlý thuyết, nếu không có sự cộng tác nhiệt tình của bạn. Tạo hóasinh ra con người nhưng không thể điều khiển trí tuệ, ý nghĩ và đặcbiệt là tình cảm nên hãy sống thật với con người mình bạn nhé.

Đừng sợ bất cứ điều gì, vìbên cạnh bạn luôn có những bờ vai để bạn dựa vào những lúc chôngchênh…

Hãy mở to đôi mắt và nhìn vào thực tại

Mở rộng vòng tay để đón nhận yêu thương

Im lặng, lắng nghe và chờ đợi

Rồi bạn sẽ nhận ra cuộc đời này đáng để quý trọng,yêu thương

Hãy thay đổi để lớn lên bạn nhé!

  • Gửi từ email Tròn Vo

 Blog radio 235


  • Truyện ngắn: "Yêu"... trêntừng ngón tay

Người ta vẫn bảo nếu haingười đã yêu nhau thật sự thì bất kỳ hành vi thân thiết nào cũngđều có thể hiểu là họ đang làm tình. Tôi không tin điều đó vì nghe nómang tính trừu tượng sến, bởi tôi đã từng trải qua và cũng đã từngchia tay, chỉ đơn giản là vậy thôi!

Và  rồi cho đến một lầntôi tình cờ vào viện thăm một người bạn thân vừa cắt bỏ khối utrong người ra. Trong khuôn viên bệnh viện của một buổi cuối chiềutrong lành và nó yên tĩnh đến mức người ta vẫn có thể ngheđược tiếng tách mình của chiếc lá vàng trên cây đang nhẹ nhàng rơixuống mặt đất.

- Nó nhẹ nhàng rơi và nằm yênmình xuống mặt đất, rồi vài ngày sau sẽ phân hủy, thấm vào đất đểlàm nguồn dinh dưỡng cho cây sản sinh ra những chiếc lá non khác.

Bạn tôi nói vậy và tôiphì cười bảo:-May mà  mày mới chỉ bị khối u lànhtrong người, chứ dại mồm mày mà bị ung thư gì gì đó hoặc khối u ác tính chắc còn triết gia nữa.

Bạn tôi cũng bật cười trước câuđùa của tôi nhưng trong ánh mắt bạn tôi bỗng ánh lên những tia đợmbuồn, cái buồn mênh mông và đang xót thương những con người cùng nằmở đây.

- Có lẽ cuộc sống khi mình rơivào những thử thách như vậy thì mới thấy những gì trước đây mìnhđang có nó quý giá đến mức nào. Nhất là sức khỏe của chính mình.Đó, mày thử nhìn đôi trai gái đang ngồi hàng ghế đá đối diện kiaxem.

Tôi ngước nhìn theo hướng taybạn chỉ về phía đối diện. Trước mắt tôi đôi trai gái họđang ngồi trên ghế đá, cô gái gục đầu lên vai chàng trai. Nét mặt côgái trắng nhợt nhạt  mệt mỏi tuy nhiên, đó lại làm một khuônmặt đẹp và phúc hậu đến lạ thường! Họ dựa vào vai nhau, không nóimột câu nào và tôi để ý đôi bàn tay họ đang lòng vào nhau. Bàn taythô ráp của chàng trai lòng vào bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của côgái.

Blog radio 235


Bạn tôi khẽ thì thầmvào tai tôi:-Họ đang làm tình đó mày ạ!

Tôi trợn mắt hỏi lại:-Mày đùahay nhỉ?

- Tao đâu đùa mày! Chiều nào saugiờ làm chàng trai đó cũng đến thăm cô gái, chiều nào họ cũng ngồiở cái ghế đá đó, dựa vào nhau và hai bàn tay họ đan chặt vào nhau,không một lời trò chuyện. Hai bàn tay cứ xiết chặt để cảm nhận hếtsự yêu thương về tinh thần và hơi ấm về xác thịt. Nếu đã yêu nhauthật sự thì không nhất thiết phải lên giường với nhau mới gọi làlàm tình được.

Tôi vẫn ngồi quan sát đôi traigái đối diện kia và quả thật họ vẫn không hề nói với nhau một lờinào. Cô gái vẫn điềm tĩnh dựa vào vai chàng trai, nét mặt mãnnguyện, đôi bàn tay họ vẫn xiết chặt vào nhau! Còn khuôn mặt chàngtrai là những nết nhăn mệt mỏi, sự khổ đau bất lực khi nhìn sự sốngcủa người mình yêu đang dần biết mất. Và bên tai tôi vang vẳng giọngkể của bạn mình.

- Họ yêu nhau ba năm về trước vàđó là một tình yêu không lời khi họ phải dành thời gian cho sựnghiệp. Cả hai cùng nhau xây dựng công ty cho nó phát triển. Nghe nóicô gái đã ra sức làm việc cật lực để giúp chàng trai đó thực hiệngiấc mơ mở một công ty chuyên cung cấp phần mềm để tạo ra sự gắn kếtcho người Việt. Và khi sự thành công đến với họ, khi chàng trai đãtrở thành doanh nhân trẻ thành đạt thì đó cũng là lúc cô gái ngãquỵ vì căn bệnh ung thu giai đoạn cuối.

Blog radio 235

Tôi chìm đắm vào lời kểcủa bạn và đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn hai bàn tay đang đan chặtvào nhau. Hai bàn tay mê mẫn lạc vào thế giới nào đó chăng? Cái thếgiới thánh thiện mà ở đó tình yêu sâu đậm đến mức họ chỉ cần chạmnhẹ vào nhau, ngước mắt nhìn nhau, hay chỉ là một cái nắm tay cũngkhiến cho họ có cảm giác mãn nguyện hạnh phúc, cũng khiến cho họcảm nhận hết sự yêu thương nồng cháy, chứ không nhất thiết phải lêngiường với nhau. Nếu đó là một tình yêu thật sự chân thành! Bạn tôikéo tôi về với thực tại bằng câu hỏi:-Mày có biết vì sao họ lạinắm tay nhau như vậy mãi không?

Tôi không nóigì mà chỉ lắc đầu, để  nghe bạn tôi kể tiếp.

- Vì đơn giản ngày xưa họ yêunhau nhưng cả hai đều không dám thổ lộ. Chàng trai yêu, nhưng mãi cắmđầu vào công việc, còn cô gái yêu nhưng bởi mặc cảm về thân phận vàcũng không muốn tình yêu của mình làm cản trở mơ ước của chàng trai.Tình yêu song phương chân thành trong im lặng, khi họ chỉ dám trao chonhau những ánh mắt trìu mến, những cái chạm nhẹ vào nhau và đặcbiệt là những cái nắm tay dấu giếm trước mặt mọi người. Chỉ đơngiản là vậy đó mày ạ!

Tôi khẽ buột miệngthì thầm như sợ phá  vỡ không khí tình yêu bình yên củađôi trai gái kia:-Uh chỉ đơn giản là vậy vì họ đã yêu nhau bằng tráitim, bằng tâm hồn luôn biết hy sinh cho người khác, chứ họ không yêubằng dục vọng, bằng vẻ bề ngoài hào nhoáng. Có lẽ tao và mày lànhững kẻ thiếu diễm phúc như anh chàng kia mày ạ.

Bước ra khỏi bệnh viện, chiếcxe tôi lao vào dòng người  đông nghịt trên con đường tấp nập xecộ. Có  lẽ tâm hồn tôi vẫn còn để ở bệnh viện,nơi đôi trai gái kia vẫn còn bên nhau, nơi thời gian như chỉmuốn rơi nhỏ giọt khi sự sống của cô gái chỉ tính bằng mỗi giờ màthôi. Một câu chuyện tình kết thúc không có hậu như những bộ phim truyền hình Hàn Quốc chiếu nhan nhản trên Tivi,nhưng tôi vẫn thấy anh chàng kia thật may mắn khi đơn giản anh ta đã cóđược một tình yêu dù không trọn vẹn, song tình yêu ấy mới đích thựclà tình yêu khi họ làm tình trên từng ngón tay!

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Trần Trà My
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Radio nhé!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top