Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đánh rơi những giot nước mắt

2012-05-23 14:43

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Ngày nào cũng ê a:

- Đất gì mà khói, mà bụi, mà toàn người là người. Lâu lâu muốn thở muốn thật mạnh, muốn hét lên một tiếng để biết… mình còn sống, cũng bị bà chủ phòng trọ quát lên: Không muốn thuê nhà nữa hở?

Vậy là cuốn gói đi. Mà đi như thế năm lần trong ba năm học đại học mới may mắn tìm được căn phòng có sân thượng này.

Tác giả : Sưu tầm  – Người đọc: Mèo Mun, Nhím xù– Kỹ thuật: Đức Thụy

Ảnh minh họa

Năm ba, mấy đứa bạn trong phòng nó đã thẹn thùng dẫn người yêu về ra mắt với cả phòng. Còn nó, suy nghĩ nhẹ như không có chuyện gì: Ôi dào, học không lo, lo ba cái chi vớ va vớ vẩn.

 - Trời ơi! Ông mưa chi mưa hoài vậy? Nhớ bồ thiên hạ quá!


Nó ra trước hiên, ngửa mặt lên gào một cách thảm thiết như thế. Ngay lập tức có một số cái đầu ở các phòng khác thập thò ngó ra kèm theo là một số câu bình luận trước hiện tượng không bình thường vừa rồi:

- Chắc nhỏ này thất tình!

- Đồ hâm nặng!

Trời, làm gì dữ vậy. Lâu lâu mới có chút cảm xúc khác người vầy, muốn biểu lộ mà còn bị hăm dọa nữa, là sao, là sao? Nó tròn xoe mắt, hít thật sâu, định sẽ lấy giọng la lên một lần nữa cho thỏa. Nhưng nhỏ Trang đã kịp nhảy xổ ra bịt miệng nó lại:

- Làm ơn vô đi bà, không mọi người tưởng bà khùng đó.

Rồi Trang hộ tống nó vô phòng.

Chẳng hiểu sao bữa nay Sài Gòn mưa dai quá. Bình thường, giận hờn tí tách vài giọt, rồi lại thôi. Không đi ra ngoài được, cứ phải lẩn quẩn trong căn phòng nhỏ, nó buồn chân buồn tay đâm ra buồn miệng. Nó lôi tất cả bánh kẹo dự trữ trong tủ ra ăn. Ba đứa còn lại cắm đầu vào những chiếc điện thoại.


Ảnh minh họa

Cảm giác như là kẻ thừa, bực bội, nó lấy cái ô dắt bên hiên.

- Đi đâu vậy bà?

- Hóng mưa!

Mưa ngớt dần, chỉ còn là những màn lưới mỏng mảnh giăng ngang trời. Nó lang thang ra đầu con đường, rồi vòng lại, cứ thế, lanh quanh. Mỏi chân, nó ngồi thừ người ra ở chỗ đợi xe buýt.

...

- Bé ơi, cho hỏi đến trường trường Nhân văn bắt xe nào vậy?

- Anh phải đi 2 tuyến. Đi xe số 8 tới Hàng Xanh rồi đón xe số 26, nhớ dặn người ta dừng lại ở Nhân văn

- Cảm ơn bé.

Tên con trai quay đi.

- À, mà bé ơi, cho hỏi…

Bỗng tên con trai ngập ngừng: Cho hỏi, đường về nhà bé.

Tên con trai cười, ló chiếc răng khểnh duyên duyên. Tim như nghẹn lại, nó trở nên lúng túng. Lần đầu tiên, có một tên con trai trắng trợn tấn công nó như thế. Nó ngập ngừng đôi phút, nhưng vẫn ngoan cố, không chịu thua:

- Tui không có nhà.

Rồi ánh mắt nó như thách thức, như đợi chờ xem tài ứng biến của tên con trai kia có nhanh nhạy hơn nó.

- Ơ, vậy bé có biết đường về nhà cô nhóc “nhớ bồ thiên hạ”?


Giọng hắn ranh mãnh nhưng không kém phần lém lỉnh. Cụm từ “nhớ bồ thiên hạ” như một tia sét xẹt ngang tim nó. Nó chỉ biết ớ lên một tiếng rồi cúi đầu đầy thẹn thùng:

- Mà sao anh biết?

- Biết gì cơ?

Tên con trai mỉm cười hỏi lại.

- Cũng có vai diễn thẹn thùng nữa hả, tưởng cô bé nam tính và mạnh mẽ lắm chứ.

Đụng vào cục tự ái, nó nổi quạu lên:

- Hơ, tui nhớ bồ thiện hạ. Kệ tui, mắc mớ gì hỏi. Vô duyên!

Nói rồi nó đứng bật dậy, chạy một mạch về.


Ảnh minh họa

Cuối tuần. Tan học, nhỏ Trang kéo nó đi uống dừa tắc trong khi đợi “người ta” của nhỏ Trang tới rước đi chơi. Tối thứ bảy, máu chảy về tim. Nó vờ có chuyện bận để thoát kiếp kỳ đà cản mũi.

Một mình, nó thả bộ dọc đường Lê Duẩn. Thành phố đã bắt đầu buông ánh điện. Một ngày vật lộn với cơm áo, với lo toan trong đời thường, với bực bội, mệt nhọc nhưng khi hoàng hôn đến, đêm xuống, Sài Gòn như lột xác. Một Sài Gòn dễ thương dịu dàng, mê đắm. Nó dừng chân trước công viên đối diện nhà thờ Đức Bà, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.

Một cảm giác mơn man rất nhẹ vờn qua tóc của cơn gió thoảng qua, hay chỉ là vị đăng đắng mát lạnh từ ly cà phê “bệt” chưa tan trong miệng… tất cả đều có thể là mạch sống của Sài Gòn.

- Xin lỗi, nhưng bé ơi, chỗ này của anh.

Ngỡ ngàng, nó ngẩng mặt lên.

- Lại là anh. Sao anh cứ ám tui hoài vậy? Đây là công viên, đầy chỗ kìa sao anh hông ngồi? Nó tỏ ra bực bội vì tên con trai chọc phá không gian riêng của mình.

- Nhưng chỗ này anh đặt hàng từ lâu rồi. Còn khắc tên nữa kìa. Tên con trai chỉ vào một vệt phấn trắng trên thành bục chỗ nó ngồi - Lê Khánh.

Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng nó cố tỏ ra hững hờ.

- Ai biết đó có phải là tên anh không. Với lại, thời đại “ghế thì ít mà… đít thì nhiều”, đâu có chuyện “xí” chỗ như vậy được.

Tên con trai có chút ngưỡng mộ tài đối đáp của nó:

- Vậy cho anh ngồi ké được hông?

Tên con trai nhanh nhảu ngồi xuống bên cạnh nó. Phải mất gần 5 phút, hai người mới có thể bắt đầu câu chuyện “thăm dò” nhau. Anh tên là Lê Khánh, du học sinh vừa về nước, đang chuẩn bị xin làm giảng viên tại Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM của nó.

(...)

Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

back to top