Đánh rơi những giot nước mắt
2012-05-23 14:43
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
- Đất gì mà khói, mà bụi, mà toàn người là người. Lâu lâu muốn thở muốn thật mạnh, muốn hét lên một tiếng để biết… mình còn sống, cũng bị bà chủ phòng trọ quát lên: Không muốn thuê nhà nữa hở?
Vậy là cuốn gói đi. Mà đi như thế năm lần trong ba năm học đại học mới may mắn tìm được căn phòng có sân thượng này.
Ảnh minh họa
- Trời ơi! Ông mưa chi mưa hoài vậy? Nhớ bồ thiên hạ quá!
Nó ra trước hiên, ngửa mặt lên gào một cách thảm thiết như thế. Ngay lập tức có một số cái đầu ở các phòng khác thập thò ngó ra kèm theo là một số câu bình luận trước hiện tượng không bình thường vừa rồi:
- Chắc nhỏ này thất tình!
- Đồ hâm nặng!
Trời, làm gì dữ vậy. Lâu lâu mới có chút cảm xúc khác người vầy, muốn biểu lộ mà còn bị hăm dọa nữa, là sao, là sao? Nó tròn xoe mắt, hít thật sâu, định sẽ lấy giọng la lên một lần nữa cho thỏa. Nhưng nhỏ Trang đã kịp nhảy xổ ra bịt miệng nó lại:
- Làm ơn vô đi bà, không mọi người tưởng bà khùng đó.
Rồi Trang hộ tống nó vô phòng.
Chẳng hiểu sao bữa nay Sài Gòn mưa dai quá. Bình thường, giận hờn tí tách vài giọt, rồi lại thôi. Không đi ra ngoài được, cứ phải lẩn quẩn trong căn phòng nhỏ, nó buồn chân buồn tay đâm ra buồn miệng. Nó lôi tất cả bánh kẹo dự trữ trong tủ ra ăn. Ba đứa còn lại cắm đầu vào những chiếc điện thoại.
Ảnh minh họa
- Đi đâu vậy bà?
- Hóng mưa!
Mưa ngớt dần, chỉ còn là những màn lưới mỏng mảnh giăng ngang trời. Nó lang thang ra đầu con đường, rồi vòng lại, cứ thế, lanh quanh. Mỏi chân, nó ngồi thừ người ra ở chỗ đợi xe buýt.
...
- Bé ơi, cho hỏi đến trường trường Nhân văn bắt xe nào vậy?
- Anh phải đi 2 tuyến. Đi xe số 8 tới Hàng Xanh rồi đón xe số 26, nhớ dặn người ta dừng lại ở Nhân văn
- Cảm ơn bé.
Tên con trai quay đi.
- À, mà bé ơi, cho hỏi…
Bỗng tên con trai ngập ngừng: Cho hỏi, đường về nhà bé.
Tên con trai cười, ló chiếc răng khểnh duyên duyên. Tim như nghẹn lại, nó trở nên lúng túng. Lần đầu tiên, có một tên con trai trắng trợn tấn công nó như thế. Nó ngập ngừng đôi phút, nhưng vẫn ngoan cố, không chịu thua:
- Tui không có nhà.
Rồi ánh mắt nó như thách thức, như đợi chờ xem tài ứng biến của tên con trai kia có nhanh nhạy hơn nó.
- Ơ, vậy bé có biết đường về nhà cô nhóc “nhớ bồ thiên hạ”?
- Mà sao anh biết?
- Biết gì cơ?
Tên con trai mỉm cười hỏi lại.
- Cũng có vai diễn thẹn thùng nữa hả, tưởng cô bé nam tính và mạnh mẽ lắm chứ.
Đụng vào cục tự ái, nó nổi quạu lên:
- Hơ, tui nhớ bồ thiện hạ. Kệ tui, mắc mớ gì hỏi. Vô duyên!
Nói rồi nó đứng bật dậy, chạy một mạch về.
Ảnh minh họa
Một mình, nó thả bộ dọc đường Lê Duẩn. Thành phố đã bắt đầu buông ánh điện. Một ngày vật lộn với cơm áo, với lo toan trong đời thường, với bực bội, mệt nhọc nhưng khi hoàng hôn đến, đêm xuống, Sài Gòn như lột xác. Một Sài Gòn dễ thương dịu dàng, mê đắm. Nó dừng chân trước công viên đối diện nhà thờ Đức Bà, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.
Một cảm giác mơn man rất nhẹ vờn qua tóc của cơn gió thoảng qua, hay chỉ là vị đăng đắng mát lạnh từ ly cà phê “bệt” chưa tan trong miệng… tất cả đều có thể là mạch sống của Sài Gòn.
- Xin lỗi, nhưng bé ơi, chỗ này của anh.
Ngỡ ngàng, nó ngẩng mặt lên.
- Lại là anh. Sao anh cứ ám tui hoài vậy? Đây là công viên, đầy chỗ kìa sao anh hông ngồi? Nó tỏ ra bực bội vì tên con trai chọc phá không gian riêng của mình.
- Nhưng chỗ này anh đặt hàng từ lâu rồi. Còn khắc tên nữa kìa. Tên con trai chỉ vào một vệt phấn trắng trên thành bục chỗ nó ngồi - Lê Khánh.
Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng nó cố tỏ ra hững hờ.
- Ai biết đó có phải là tên anh không. Với lại, thời đại “ghế thì ít mà… đít thì nhiều”, đâu có chuyện “xí” chỗ như vậy được.
Tên con trai có chút ngưỡng mộ tài đối đáp của nó:
- Vậy cho anh ngồi ké được hông?
Tên con trai nhanh nhảu ngồi xuống bên cạnh nó. Phải mất gần 5 phút, hai người mới có thể bắt đầu câu chuyện “thăm dò” nhau. Anh tên là Lê Khánh, du học sinh vừa về nước, đang chuẩn bị xin làm giảng viên tại Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM của nó.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.