Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 183: Cho tôi một lần quay ngược về quá khứ!

2011-05-30 09:03

Tác giả: Giọng đọc: Gà Quay, Radio Online Team

  Đẹp nhất là đây tuổi học trò
Cuộc đời không bận chút âu lo
Tháng năm bè bạn cùng sách vở
Dấu mộng ngày xanh thắm ước mơ


Xin mượn những câu thơ tôi bất chợt đọc được ở đâu đó mà tôi cũng không biết tác giả để mở đầu cho những cảm xúc của mình

Những ngày này đối với các bạn học sinh 12 là những cảm xúc lẫn lộn, vui, buồn, bâng khuâng, lo lắng, chờ đợi, hồi hộp, mong mỏi và cả nuối tiếc nữa. Cũng đúng thế thật, khi con người ta đứng trước ngưỡng cửa lớn lao của cuộc đời, cánh cửa sẽ mở ra con đường đi trong suốt phần đời còn lại, dường như ta thấy cái tuổi 18 ấy còn quá bé bỏng, còn quá hồn nhiên với quyết định lớn của cả cuộc đời mình. Đối với riêng tôi, tôi gọi khoảng thời gian này là mùa của ước mơ, mùa của những dự định đang chờ ngày thực hiện và đó là mùa của những ước mơ bay.



Cho tôi một lần quay ngược về quá khứ!

Hôm nay, nhìn các em học sinh 12 tất bật với những lo toan sách vở, những bộ hồ sơ, những chương trình tư vấn, những băn khoăn, lo lắng trong việc chọn trường, chọn nghề mà tôi lại như thấy mình của ba năm về trước. Ngày ấy, tôi cũng như các em, cũng hồi hộp, cũng mong chờ ngày mình được tung cánh trên con đường thênh thang của cuộc đời, ngày bao nhiêu mơ ước ấp ủ được thực hiện. Khoảng trời của 12 những ngày cuối cùng là một khoảng trời xanh ngắt ngập tràn ánh nắng chói chang, đó là ánh nắng của những ngày cuối xuân đầu hạ, không khí trở nên nóng hơn nhưng đó cũng là màu xanh của những mơ ước, màu nắng của bao tâm hồn đang mong chờ ngày mình được bước chân vào cổng trường đại học và sức nóng của những trái tim nhiệt huyết, hăng say ngày đêm bên sách vở mong tìm được cho mình một ước mơ, tất cả những màu sắc ấy tạo nên một bức tranh tuyệt diệu của học sinh mà chỉ học sinh mới có mà mỗi người chỉ có thể vẽ nó duy nhất một lần trong cuộc đời mình.

Đã ba năm kể từ cái ngày ấy của tôi, giờ đây quanh tôi là những tháng ngày của thời sinh viên, miệt mài bên giảng đường, những đề tài, những kì thi mệt nhoài, tưởng chừng sau bấy nhiêu năm, sau bao nhiêu lo toan, vất vả của đời sinh viên, tôi đã quên những kỉ niệm, những cảm xúc của những ngày tháng đầy rạo rực ấy. Nhưng hôm nay, khi thấy các em 12 lại lo lắng, lại rộn ràng chuẩn bị cho một mùa thi nữa thì những cảm xúc ngày ấy lại sống dậy, vẹn nguyên như ba năm về trước, đó là miền kí ức mà tôi giữ mãi, nó chỉ tạm ngủ quên chứ không mất đi bao giờ: Kí ức 12.

12 của tôi là những buổi trưa đi học về trên con đường ngập nắng, những hàng cây lấp lánh ánh nắng đầu hè đẹp như một câu chuyện cổ tích, 12 của tôi là những kì thi thử, những bài vở chất chồng, những điểm kiểm tra cao có, thấp cũng không kém. 12 của tôi là những bộ hồ sơ thi đại học, những băn khoăn, do dự về con đường mình sẽ gắn bó trong tương lai. 12 của tôi còn là những ngóng chờ đến ngày thứ bảy, được nghe chương trình tư vấn mùa thi trên tivi, những ngày hội tư vấn vui vẻ mà lũ học trò chúng tôi ai cũng mong chờ. 12 của tôi là những buổi phụ đạo cuối năm khi chỉ có hơn nửa lớp đi học, là những buổi cúp tiết đi chơi để đầu tuần lại bị nhắc nhở. 12 còn là những tấm hình, những quyển lưu bút, những bàn luận về chọn trường, chọn ngành, những hồi hộp trông đợi kì thi đến và đâu đó còn là những dự định, những ước mơ thoáng chút luyến tiếc…




Ba năm kể từ ngày tôi chia tay 12 thân yêu của mình, trong lòng tôi không nguôi nỗi nhớ về những tháng ngày thân thương ấy, những tháng ngày là một khoảng trời xanh trong vắt những ước mơ tuổi thơ vụng dại, dự định xen lẫn những cảm xúc vu vơ không biết tỏ cùng ai, đó là một khung trời lung linh tràn ngập ánh nắng, những cảm xúc trong veo mà tôi sẽ mang theo trong suốt quãng đời đời của mình. 12 yêu dấu sẽ sống mãi trong tôi để khi tôi bắt gặp một nụ cười trong veo, ngây thơ của một tà áo trắng, những vần thơ nhẹ nhàng, đơn giản mà tôi không thể dừng lại cho đến hết bài thì kí ức về 12 sẽ được đánh thức và thôi thúc tôi tìm về.

Thế là hết những ngày thơ mơ mộng
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi
Lớp mình rồi đây kẻ ở người đi
Lưu luyến quá nên ta còn ngồi lại
Sống bên nhau từ những ngày thơ dại
Mai xa rồi thương lắm bạn bè ơi

Học trò ơi!

Hãy cứ hồn nhiên như thế nhé, hãy cứ cười, hãy cứ vui và hãy mạnh dạn với những quyết định của đời mình để sau này nhìn lại ta không tiếc về một thời tuổi thơ vụng dại nhưng cũng hết sức sôi nổi của mình. Hãy cứ ước mơ và thực hiện ước mơ của mình. Thời gian sẽ mang theo tuổi học trò của ta đi xa mãi không bao giờ trở về nhưng hãy cứ tin rằng tuổi học trò chỉ đi xa chứ không bao giờ mất trong tim chúng ta, hãy cứ khao khát, ước mơ và nâng niu những kỉ niệm dù là nhỏ nhất.



Chỉ còn vài tháng nữa thôi, một lứa học trò nữa sẽ mãi xa tuổi thơ của mình để đi tìm những giấc mơ cho cuộc đời, sẽ không còn ánh mắt ai chờ ta mỗi sớm trên con đường đến trường, sẽ không còn những vui buồn vô cớ, những tình cảm ấm áp bè bạn, và cũng sẽ có những niềm vui, nụ cười của những ai may mắn tìm được ước mơ của mình trên giảng đường đại học và đâu đó cả những nỗi buồn, nước mắt của những bạn còn kém may mắn trên hành trình vươn tới ước mơ nhưng hãy xem đó là những thành công hay thất bại đầu tiên của cuộc sống dành cho bạn để vững vàng bước tới, để không ân hận khi ta đã sống hết mình ngày hôm nay.

Mùa của những ước mơ, của những khao khát chờ ngày thực hiện đã đến rồi, chúc 12 sẽ gặp được nhiều thành công, vững tin và sống hết mình cho những ngày hôm nay thật đẹp bạn nhé để sau này trải qua bao sóng gió cuộc đời, ta sẽ mỉm cười về một thời tuổi thơ đầy mơ ước của mình.

Gửi lại nhé “mùa những ước mơ bay”…

Truyện ngắn: Không yêu - Ừ thì có sao đâu nhỉ?


Người cũ đã đi, người mới vừa đến…


Người cũ…

Quay lưng bước đi một cách lạnh lùng nhất có thể. Cái bóng người cao gầy hắt dài theo từng vạt nắng mỏng trên đường phố lúc tan tầm làm tim nó đau nhói. Chỉ cần quay đầu lại nhìn nó một cái, một cái thôi không được sao?

Đôi bàn tay ấy, không còn muốn nắm lấy tay nó và cùng đi trên con đường như xưa kia hai đứa đã vẽ ra. Một con đường dài, ngập tràn tiếng cười hạnh phúc, có nó, có anh, có cả những ước mơ xa xôi… Chỉ vì một dáng hình nào đó xuất hiện, yêu thoáng qua, rồi say, rồi chẳng kìm lòng được, rồi chia tay nó.

Nó không khóc. Chết lặng giữa phố phường bao người qua kẻ lại, đôi mắt nhìn vụng về đến một nơi xa xăm nào đó để tìm một chốn bình yên cho tâm hồn. Cơn gió heo may vô tình lướt qua làm run run đôi vai nhỏ, những lọn tóc bay bay trong hơi thở của gió, thì thầm, thì thầm điều gì đó rất khẽ…

“Anh sẽ chỉ yêu mình em chứ?”

“Ừ, sẽ chỉ yêu mình em!”

“Anh sẽ yêu em nhiều thật nhiều chứ?”

“Ừ, nhiều hơn cả tình yêu em dành cho anh. Nghĩa là rất nhiều đấy”

Cô gái cười tươi tắn, đôi mắt ánh lên những niềm hạnh phúc tưởng chừng như vô tận. Chàng trai nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé như níu giữ và mong muốn ngưng đọng thời gian…

Thời gian của tình yêu ngày xưa ấy, đã đi vào vùng mờ của ký ức, ai đó lén lấy tay để lau đi, ai đó còn vương vấn muốn tìm lại…

Người mới...




Hai đứa bạn thân tíu tít hỏi han nó, như thể vừa có một biến cố gì đó kinh khủng lắm đã xảy ra. Ừ, thì cũng không hẳn là không có chuyện gì - chí ít thì với nó - nhưng cũng không cần phải tỏ ra quan trọng hóa vấn đề lên như thế chứ!

-Mày ơi, chiều nay đi xem film nhé!!!

-Hài nhá!

-Ok. Lôi cả con bé đang ngồi ngẩn ngơ kia đi cùng nữa, bắt nó trả tiền. Hehe

Đến lúc này thì nó không thể không có phản ứng gì với bọn bạn được. Bắt nạt người ta quá thể, nhân dịp dậu đổ bìm leo mới ghê chứ. Hic, đã không an ủi được câu nào ra hồn lại còn chèn ép…

-Thôi nhé! Chiều nay tao bận rồi!

Mặt hai con bé ngắn tũn lại. Nhưng chỉ ít giây sau đó, chúng nó đổi ngay sang một bộ mặt mới, tươi tắn và đáng yêu hơn nhiều.

-Huy - hotboy lớp mình í.

-Làm sao? - Nó nhíu mày hỏi với vẻ cau có, khó chịu. Thể nào bọn bạn cũng không để nó được yên đâu mà, chắc chắn là có trò gì đó.

-Mày thử cưa hắn ta đi.

-Hả???

Trong lúc bấn loạn, chẳng hiểu đầu óc nó nghĩ gì và nó đã làm gì. Nó gật đầu cái rụp, mặt ngẩn tò te và nhìn bọn bạn múa may phía trước.

Chúng nó hoan hỉ ra mặt, đập tay vào nhau ra điều đã dụ dỗ thành công. Uhm… Cứ chờ xem. Nó nổi máu thách thức lên rồi đấy!!!

Trò nghịch dại…

Với vẻ ngoài không quá nổi bật nhưng tính cách thì khá tự nhiên và thân thiện nên nó chiếm được cảm tình của mọi người trong lớp, hẳn nhiên, Người mới cũng không là ngoại lệ.

Một buổi chiều lang thang trong thư viện, nó nhờ cậu ấy lấy giúp nó mấy quyển sách trên cao, nhân tiện nhờ cậu ấy giảng về bài toán khó nghĩ mãi không ra (Thật sự thì bài đó cũng không có gì là khó cho lắm)

Và… nó đẩy tiến triển theo tốc độ cực nhanh khiến hai nhỏ bạn thân phải há mồm kinh ngạc. Chẳng mấy mà cái cậu hotboy kia đã suốt ngày đi bên cạnh nó, đi học sớm để nhận chỗ cho nó, đặt ngay ngắn trước mặt nó một ổ bánh mì trứng ruốc+ sữa fami mỗi sáng, cùng vô vàn những cái mà cậu ấy-có-thể-làm-được-cho-nó.

Chính thức thì, nó và cậu ấy trở thành một cặp gà bông trong lớp - chuẩn không cần chỉnh, mà chỉnh rồi thì không còn chuẩn nữa…

-Mày làm thật à?

-Tại sao lại không?

-Bọn tao chỉ đùa thôi, ai ngờ mày làm thật!

-Tao cũng chỉ đùa thôi mà.

-Nhưng… như thế là không công bằng.

-Uhm, chúng mày đã không cân bằng trước, nên không thể trách tao được.

Nó bỏ đi giữa bộ dạng ngạc nhiên đến thảm thương của hai đứa. Chúng nó còn đứng đó hồi lâu để cấu chí nhau xem mình có phải đang nằm mơ không. Nhưng, sự thật thì vẫn là sự thật, và, nó thấy mình như được nuôi sống từ một con tim bằng băng - những mảng băng trắng ánh lên sự lạnh lẽo.

Một nụ cười nhạt, làn tóc mây bay trong ráng chiều ửng hồng, nó rảo nhanh bước chân về phía chiếc xe đang đợi mình trước cồng trường. Huy đã đứng ở đó, đã đợi và cười rất tươi khi nhìn thấy dáng nó từ đằng xa…

Người mới đến, người cũ quay về…



Ngày đó là ngày đẹp trời lắm lắm. Không thể phủ nhận như thế khi mà những tia nắng hiếm hoi của bầu trời xuyên của đám mây xám để ánh lên những tia rạng rỡ, gió lay động khẽ khàng như hòa vào một giai điệu hoan ca nào đó. Nó chợt thấy ấm lên một niềm vui nho nhỏ. Ngày mới đến trường, có nắng, có gió, có một cậu bạn dễ thương đang chờ trước cổng nhà. Theo lý thuyết thì chẳng còn gì phải phàn nàn nếu không muốn nói là quá tuyệt vời. Nhưng…

-Anh gặp em một lúc được không?
-...
-Anh có chuyện cần nói…

-Xin lỗi, em bận lắm!

-Bận? Nhưng em sẽ đến đúng không? 8.00pm - café Chuông Gió.

Người cũ quay trở lại. Anh vẫn thế, đọc được ý nghĩ trong nó, đọc được cả những dòng cảm xúc đang run rẩy phát ra từ nhịp tim của nó. Và hẳn là, anh biết, nó còn yêu anh.

Nhưng nó sẽ không đến, đúng không? Nó không cho phép mình đến, để rồi yếu lòng, để rồi tha thứ, và lại yêu, lại đau… Không. Nó càng không thể đến được, vì … Huy, cậu bạn đã dành cho nó quá nhiều tình cảm - những tình cảm trong sáng đáng được trân trọng.

-Cậu… khóc đấy à?
-...
-Đừng khóc nhé! Sao tự nhiên qua kính chiếu hậu, tớ lại nhìn thấy cô bé dễ thương hằng ngày đang sụt sịt… như thế, không xinh đâu.

-Huy à… tớ…

-Sẽ kể cho tớ nghe khi vào lớp nhé! Còn bây giờ, tớ cho cậu mượn tạm vai đấy!

Huy nhẹ nhàng và tinh tế, bên cạnh Huy khiến những mảng băng trắng trong trái tim nó tan dần, tan dần, và mất hẳn. Phải rồi, cậu ấy lúc nào cũng dành cho nó những quan tâm ấm áp như thể những sợi nắng vàng đang nhảy nhót trên nền trời quang đãng ấy, hỏi sao trái tim băng không bị tan biến? Hỏi sao, nó lại không thể không có tình cảm với cậu ấy được?

Nhưng, chưa hẳn đã là tình yêu đâu nhỉ? Vì nó biết, trong trái tim nó mãi giam giữ một bóng hình - người có khuôn mặt lạnh, dáng người cao gầy và đôi mắt lúc nào cũng trầm ngâm, suy tư. Mặc dù đã cố xua đuổi những hình ảnh và hoài niệm đi xa, để nó có thể đến bên cạnh Huy như cái vỏ bọc bên ngoài vẫn hiện hữu như thế, nhưng, nó bất lực…

Cớ sao lại phải yêu???

Buổi tối, nó giam mình trong phòng. Nó đã không còn ngây thơ và hồn nhiên để ngắt cánh hoa bói: Đi, Không Đi, Đi, Không đi… như mấy trò vặt vãnh nữa. Nó đắm mình trong âm nhạc, đến với cái thứ nhạc Rock mà bình thường chẳng bao giờ nó nghe. Và, có những nỗi niềm cần được khỏa lấp, nó gọi phone cho cậu bạn thân.

-Qua nhà tôi đi, tự nhiên muốn ăn kem quá!

-Trời đang lạnh mà, lại hâm lên đúng không? Ăn để hành hạ cái cổ họng tịt tiếng, ăn để hành hạ cái thân tôi chứ gì?

-Nói lắm thế. Qua nhanh đi!

Nó bụm miệng lại để cậu bạn không nghe thấy tiếng cười thích chí. Phải, mỗi lần đầu óc hơi hâm hâm một tí là nó gọi cho hắn, hắn càm ràm một lúc rồi 5’ sau lại có mặt ở nhà nó, nghe nó tỉ tê đủ mọi chuyện, hắn là thế mà.

- Này, bây giờ định sao? Người cũ - người mới… rắc rối phết đấy!

- Bảo tôi làm sao thì tôi làm thế - Nó nhâm nhi cốc kem tươi vị socola thơm mát và nói mà chẳng thèm để ý đến thái độ của cậu bạn.

- Hừm. Vớ vẩn. Tự lo mà giải quyết đi chứ. Làm thế nào thì làm, đừng quá đáng đến nỗi tôi không nhận làm bạn nữa là được.

- Yêu cả hai nhé! Yêu cả hai được không? - Mắt nó sáng rỡ lên như khám phá ra điều thú vị nào đó. Và mặc dù cái âm thanh phát ra có vẻ tươi vui nhí nhảnh thì nó cũng cảm giác cổ họng mình đang nghẹn ứ, tim chợt thắt lại và lạnh người đến rùng mình. Bàn tay nó bấu chặt vào ly kem như thể sợ đánh rơi mất, mắt nhìn sang một hướng khác tránh ánh mắt của người đang ngồi đối diện.

- Đừng có tự dối lòng. Nhìn thấy bà thế này, tôi lo cho bà lắm đấy. Đồ ngốc.

- Hì, đùa đấy. Chẳng yêu ai hết. Không quay về với người cũ và cũng chẳng bước tiếp với người mới. Đơn giản nhỉ? Thế mà tôi không nghĩ ra.
Một cơn gió nhẹ nhàng len lỏi qua từng ngõ nhỏ, cuốn những chiếc lá bàng rụng đỏ nơi góc quán kem, nó thấy trong lòng có một cảm giác nhẹ bẫng, không hẳn là hụt hẫng, không hẳn là mất mát, chỉ đơn giản là cảm xúc đang trôi, trôi thật nhẹ ra khỏi tầm tay với. Nó nháy mắt tinh nghịch, đút nốt thìa kem vào miệng , nuốt ực một cái và đánh tét một phát vào tay cậu bạn

- Cớ sao lại phải yêu, nhỉ?

***
Hoàng hôn buông xuống mặt đất một rèm mây đủ sắc màu, nó đứng trên ban công và ngước nhìn những chậu hoa giấy. Cánh hoa giấy mỏng manh khẽ run nhẹ trong làn gió mang hơi lạnh, nó tinh nghịch bứt một cành hoa nhỏ, đưa tay lên cao và thả trôi cành hoa xuống dưới như thể đánh rơi khỏi tay một thứ hư vô nào đó - có thể là những tình cảm đang ngổn ngang không được định hình - có thể là những suy nghĩ mông lung về điều gì đó chưa xác định - có thể là một chút buồn vui vu vơ của cảm xúc được góp nhặt trong ngày…

Cánh hoa giấy mỏng manh bay giữa không trung, nó mỉm cười, thì thầm khe khẽ:

“Không yêu - Ừ thì có sao đâu nhỉ?”

Gửi từ email Hạc Xanh

Blog Radio chuyển thể từ email của bạn đọc Đức Huy và Hạc Xanh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top