Anh đi rồi, chẳng còn ai nghe những điều tôi nói nữa
2020-12-08 01:30
Tác giả:
Tuyết Lăng Du Tử
blogradio.vn - Chàng trai ấy, chẳng thể nghe tôi ca thán những điều vu vơ, ngu ngốc, ngược lại, tôi cũng chẳng thể nào nghe được giọng nói ấm áp, ánh mắt ôn nhu hiền hòa của anh khi nhìn tôi và khi hát cho tôi nghe.
***
Tôi và anh quen nhau từ những năm tháng rực rỡ của tuổi học sinh. Ở cái tuổi ẩm ương ngây ngốc đầy buồn cười. Anh trầm mặc, ôn nhu và ấm áp. Tôi thì bướng bỉnh, cứng đầu.
Những ngày tháng của chúng tôi trôi qua êm đềm, muôn màu muôn vẻ do cả hai vẽ nên. Không dám nhận câu chuyện tình của mình là hoàn mỹ, cũng chưa bao giờ dám cho rằng mình là người có tình yêu đẹp nhất thế gian. Nhưng những khoảng thời gian bên anh, có lẽ vẫn là những hồi ức đẹp không bao giờ phai trong tâm trí tôi, về một chàng trai bao giờ cũng là người sẵn sàng từ bỏ đi cái tôi của mình, để xin lỗi tôi mặc dù anh ấy chẳng sai.
Anh luôn điềm đạm nhắc nhở tôi, ân cần căn dặn tôi phải cách xa bọn bạn anh 10m mặc cho bạn bè anh lắm lúc phải ngao ngán lắc đầu cười khổ.
Anh chưa từng nặng lời với tôi dù cho những lỗi lầm dẫn đến chiến tranh lạnh đều do tôi gây ra.
Anh chiều chuộng tôi rất nhiều thường mua cho tôi những ly trà sữa big size mặc cho tôi dù cho than béo cũng chẳng nỡ từ chối, và rất nhiều thứ khác. Anh không nói nhiều chỉ cần tôi nói muốn ăn cái này thì không sớm thì muộn anh sẽ lập tức đem tới và cộc cằn một câu thế này “Lần cuối anh mua cho em đấy”.
Anh bảo là lần cuối nhưng là lần cuối của khi nào tôi cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng thấm thoắt thời gian trôi đi, tôi và anh cũng chẳng còn học chung một ngôi trường nữa. Con đường mỗi người lựa chọn đến tương của cả hai đều khác nhau.
Anh chạm đến ngưỡng cửa Đại học, tôi đến với nấc thang đầu tiên của cấp ba. Tưởng chừng như ranh giới của tình yêu sẽ từ đây mà tạm dừng thế nhưng anh vẫn không chịu buông tay tôi mặc cho gia đình anh ngăn cấm.
Tôi với anh chính thức yêu xa với khoảng cách từ Bắc đến Nam giữa Hà Nội và Sài Gòn. Nhiều người vẫn thường cho rằng yêu xa là thứ tình cảm không thật lòng bởi lẽ với khoảng cách xa như vậy tình cảm phai mờ, đối phương có người khác thì làm sao mà biết làm sao để tin được.
Mỗi nhà, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, tình cảm của chúng tôi cũng vậy. Xây dựng và hình thành nên chính từ niềm tin, không dám chắc rằng sẽ tồn tại vĩnh cửu tuy nhiên anh lại chính là người khiến cho những người biết chúng tôi quen nhau phải ganh tị.
Thế gian này có bao nhiêu cặp đôi yêu xa với quãng thời gian đủ khiến người ta kinh ngạc mà chuyện nên duyên vợ chồng lại là chuyện khác có người có cũng có người không.
Thời gian và khoảng cách có thể xóa mờ tình cảm đôi bên giống như cách mà vòng tuần hoàn của sự sống lấy đi một con người về bên kia thế giới.
Quay trở lại với tình yêu của chúng tôi, đôi lúc tôi cho mình là một nàng công chúa hạnh phúc. Có anh người yêu không quản đường xa luôn thăm tôi một dịp lễ hằng năm và cả sinh nhật mình, người sẵn sàng bỏ đi cái tôi xin lỗi tôi mặc cho những lần tôi mưa nắng thất thường, thậm chí chẳng ngại mua cho tôi thứ mà con gái hằng tháng khi đến kỳ vẫn luôn song hành.
Cuộc sống của cả hai vẫn tiếp tục diễn ra theo vòng lặp một ngày của Trái Đất. Sáng đến chiều vẫn đi học tối về call video đến giữa khuya. Sẽ chẳng có gì thay đổi cho đến lúc một ngày nọ tôi nhận tin dữ anh qua đời vì tai nạn.
Khi ấy tâm trí tôi quay cuồng trong vô vàn suy nghĩ não tôi cứ hoa lên những suy nghĩ muốn ra ngay Hà Nội gặp anh. Trái tim quặn thắt trong sự bất lực cũng như vô dụng của bản thân.
Tôi giam mình trong phòng mà nước mắt chẳng thể kìm nổi. Giờ đây sẽ chẳng còn người con trai luôn cùng tôi chuyện trò mỗi tối, người ấy cũng chẳng thể nào khuyên tôi ngủ sớm đi nếu không sẽ nổi mụn, chẳng thể cùng tôi bước tiếp trên những con đường Sài Gòn thưởng thức những món ăn mới.
Chàng trai ấy, chẳng thể nghe tôi ca thán những điều vu vơ, ngu ngốc, ngược lại, tôi cũng chẳng thể nào nghe được giọng nói ấm áp, ánh mắt ôn nhu hiền hòa của anh khi nhìn tôi và khi hát cho tôi nghe.
Anh đã vĩnh viễn ra đi ở tuổi 19 tuổi của những hoài bão, lý tưởng tương lai vẫn đang dang dở. Giờ đây, chuyện tình yêu của tôi khép lại với nỗi đau khó phai. Chẳng phải thất tình cũng chẳng phải nỗi buồn của những người đơn phương, mà thật ra nỗi đau mất người yêu cũng là một sự mất mát khó mà quên được.
© Tuyết Lãng Du Tử - blogradio.vn
Xem thêm: Bước chân đầu tiên trên con đường trưởng thành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."