Chúng ta đã để lạc cả lời tạm biệt
2023-05-19 01:30
Tác giả:
Tuyết Lăng Du Tử
blogradio.vn - Điều hối hận trong cuộc đời có lẽ chính là ngày chúng ta đừng vô tình gặp được nhau, để rồi khi đã có được một khoảng kỉ niệm êm đềm bên nhau lại chọn cách lặng im rời đi, rời đi chẳng có lấy một lời ly biệt như thế.
***
Dòng tin nhắn gửi cho người chẳng xem chẳng rep là lúc tôi cũng tự hiểu rằng từ nay về sau câu chuyện tình mập mờ này sẽ không còn kết quả. Nói một cách văn vở hơn thì là chính thức chấm dứt. Vốn dĩ đã biết trước kết quả, biết là một lần nữa mình sẽ lao vào một cuộc chơi được mất kéo dài chỉ trong phút chốc.
Ấy thế mà khi tận mắt trông thấy nó kết thúc rồi lòng tôi lại đau đớn đến lạ thường. Bởi lẽ tôi tự nhận ra anh là người ở trong mối quan hệ không rõ ràng này với tôi lâu nhất. Sáu tháng trôi qua tôi và anh ấy đã dành từng giờ từng phút cho nhau, chìm đắm trong bao kỉ niệm khó mà quên được. Tuy nói thời gian không ngắn cũng không dài là thế nhưng thật ra nó đủ để tôi hiểu đôi chút về cuộc đời và tính cách của anh đồng thời cũng lưu lại trong tâm trí mình những hoài niệm thật đẹp về thời thanh xuân ấy có một người đã từng bên ở tôi cho tôi nhiều vương vấn.Ngay từ đầu vốn dĩ chẳng đặt nhiều hy vọng, bằng một cách vô tình thế nào tôi vẫn muốn duy trì nó đến đâu hay đến đó.
Biết anh còn nhớ thương người cũ, thường kể về chị ấy - một cô gái xinh đẹp đã ở cạnh anh lâu hơn tôi rất nhiều vì một vài lý do mà hai người họ chưa tiến tới với nhau và vẫn làm bạn bè của nhau, thường liên lạc đi chơi với nhau, có đôi lần anh còn giải quyết chuyện rắc rối của chị ấy với người yêu của chị mà chẳng hề kể tôi nghe lấy một câu.Thậm chí anh hay tìm kiếm những mối quan hệ mới và messenger của anh ngày nào cũng bận nhắn tin với bao người con gái khác nữa tôi cũng vờ như không quan tâm, không biết.
Chỉ cần biết rằng anh vẫn dành thời gian cho tôi, nhắn tin, call nói chuyện hằng ngày để tâm sự đủ mọi thứ trên trời dưới đất, canh nhau ngủ chung vào mỗi tối tới tận sáng mới tắt máy khi mà cả hai đã bắt đầu dậy tiếp tục công việc hằng ngày hay mỗi buổi trưa lúc anh đi làm xong chuẩn bị ngủ trưa vậy là đủ.
Quãng thời gian ngọt ngào ấy tuy chỉ nhìn thấy anh qua màn hình điện thoại lúc gọi video, thấy anh chờ tôi trước hẻm nhà là tôi đã nhịp tim của tôi đã lạc đi rất nhiều nhịp. Ở cạnh anh tôi thấy vui và hạnh phúc lắm. Là một chàng trai thực tế bươn chải lo toan trách nhiệm gia đình phải trải đời từ sớm anh mang đến cho tôi nhiều kiến thức trải nghiệm mới lạ. Sẵn sàng giải thích cho tôi những gì tôi không biết không hiểu mặc dù nhiều lần tôi hỏi. Nhẹ nhàng nhắc nhở tôi khi tôi cãi cố và đôi khi chúng tôi vừa đi vừa tranh luận trên suốt con đường trở về nhà.
Ngày đó rong ruổi trên khắp cung đường Sài Gòn để tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi thư giãn anh cũng là người chỉ cho tôi biết thêm về những con đường tôi chưa từng đi qua, chưa hề biết tên. Cứ thế lặp đi lặp lại một tuần ít nhất phải gặp một hoặc hai lần vậy là đủ.
Tưởng chừng như nó sẽ duy trì tới mãi mãi hay chỉ đến một lúc nào đó chúng tôi sẽ đối mặt với nhau bày tỏ rõ tâm tình rồi rời đi trong hòa bình thì ngược lại. Anh chọn cách tồi tệ nhất như những người trước im lặng lờ đi tin nhắn, lơ tất cả mọi thứ chúng tôi có thể liên lạc để rồi rời đi để lại mọi thứ rối ren trong đầu tôi lúc này.
Ngày trước khi thấy messenger anh online tôi vui lắm còn bây giờ trông thấy thì trái tim tôi cứ nghẹn lại và nước mắt cứ trực trào rơi đầy trên mặt vì tôi biết từ nay về sau mọi thứ của chúng tôi sẽ quay trở về với quỹ đạo ban đầu.Hệt như thời gian chúng tôi chưa từng biết nhau. Anh sẽ về với khoảng trời tự do của anh, tôi cũng sẽ phải tiếp tục cuộc sống của mình nhưng không còn người con trai ấy gặp tôi mỗi tuần, nói chuyện điện thoại mỗi tối.
Tôi không trách anh vô tâm chỉ trách tôi quá yếu lòng, vội vàng ảo tưởng ôm hy vọng mặc dù vẫn biết chẳng có kết quả vẫn cố chấp lao tâm khổ trí. Ngày tháng phía trước, có lẽ tôi sẽ tự vượt qua, tự lau nước mắt mỗi đêm khi nhớ về những kỉ niệm, tự mình đứng dậy vượt qua mọi khó khăn của bản thân trước kia đã từng chia sẻ với anh, tự xoa dịu nỗi lòng tổn thương mỗi khi tự mình đi quan những con đường ngày trước hai đứa từng đi chung, tự an ủi trái tim thôi nghẹn ngào khi nghe lại một vài bài hát hay chứng kiến lại những thứ có liên quan đến anh.
Những thói quen này vốn dĩ là anh đem tới cho tôi để rồi giờ đây chính tôi phải tự mình xóa bỏ tất cả ra khỏi cuộc đời mình nói ra nghe thật dễ dàng nhưng mấy ai hiểu rằng nó đau đớn khó chịu bất lực đến thế nào.
Đâu đó trong ở tâm hồn tôi vẫn nuối tiếc rằng không còn được gặp lại anh một lần cuối để giãi bày hết mọi tâm sự bấy lâu vẫn luôn giấu kín rằng tôi rất thích anh, rất muốn cùng anh bước tới một mối quan hệ chính thức lâu dài được tính bằng năm bằng tháng.
Điều hối hận trong cuộc đời có lẽ chính là ngày chúng ta đừng vô tình gặp được nhau, để rồi khi đã có được một khoảng kỉ niệm êm đềm bên nhau lại chọn cách lặng im rời đi, rời đi chẳng có lấy một lời ly biệt như thế.
© Tuyết Lăng Du Tử - blogradio.vn
Xem thêm: Mùa Hạ Năm Nay Vẫn Thơm Mùi Nắng Cũ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt
Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.