Ai cũng có một người mẹ mang tên bà ngoại
2020-09-05 01:20
Tác giả:
Kem Kem
blogradio.vn - Bây giờ đang là mùa thu, tôi lại thèm được cùng bà đi chợ như ngày trước, được bà nắm tay vừa đi vừa kể chuyện cho tôi nghe. Và bất chợt tôi thầm nghĩ, liệu sau này già như bà tôi có đủ mạnh mẽ và nghị lực để làm được giống bà không?
***
Tối hôm ấy, một buổi tối mùa hè nóng nực, vẫn như mọi khi tôi tan ca dạy kèm và trở về phòng sau một ngày bận rộn. Đó sẽ là một buổi tối bình thường như bao tối khác nếu như tôi không nhận được cuộc gọi của bố lúc khuya.
Bố vẫn hỏi thăm tình hình của tôi như bao lần khác, còn tôi vẫn vô tư kêu than rằng hè này sẽ không có kì nghỉ bởi trường tôi tổ chức hoạt động trải nghiệm hè cho học sinh. Bỗng giọng bố nghẹn ngào xen lẫn trầm tư kèm theo một tin khiến tôi lạnh người.
Cuộc trò chuyện kết thúc nhưng tôi vẫn nghe văng vẳng bên tai từng lời bố nói rất rõ ràng và mắt tôi thì đã mờ nhòe đi từ bao giờ, nước mắt cứ rơi như vô thức. Bố nói bà ngoại bị bệnh nặng đã nhập viện được mấy ngày nay và chuẩn bị phải tiến hành một cuộc đại phẫu, gia đình sợ tôi lo nên hôm nay có kết quả chẩn đoán chính thức từ bệnh viện gửi về bố mới gọi báo cho tôi biết.
Suốt đêm hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được hết lăn qua bên này lại lăn sang bên kia và khóc. Tôi thấy sợ hãi vô cùng, tôi trách bản thân mình quá vô tâm không thường xuyên gọi về hỏi thăm ông bà mỗi ngày mà cứ lấy lý do bận rộn rồi thi thoảng vài ngày mới điện về. Tôi chỉ mong trời sáng thật nhanh để tôi xin nghỉ và về quê với bà, với gia đình ngay lập tức.
Khi con người ta chưa bao giờ trải qua cái cảm giác bị mất mát người thân mà quen sống trong tình yêu thương, quen với việc người thân của mình luôn mạnh khỏe ngay cạnh mình như tôi thì trong khoảnh khắc ấy tôi sợ hãi vô cùng. Tôi sợ, rất sợ nhưng chỉ biết khóc như một đứa trẻ.
Hôm sau, tôi lên chuyến xe sớm nhất để về quê. Trước khi vào viện thăm bà, mẹ tôi đã dặn dù thương bà như thế nào cũng không được khóc phải động viên bà. Tôi nhìn những ngấn lệ trong đôi mắt mạnh mẽ của mẹ mà lòng tự nhủ “Mình không được khóc, bà sẽ không sao hết”.
Mùi của bệnh viện cộng với mùi của thuốc, của hóa chất xộc vào mũi tôi cay xè. Bước vào căn phòng, tôi thấy bà nằm trên giường, người gầy rộc đi và xanh xao khác hẳn lần gần nhất tôi về gặp bà dịp Tết, lúc ấy bà còn khỏe và vẫn hay dọn dẹp luôn chân tay. Thấy tôi bà cười rất tươi nhưng tôi biết cơn đau đang hành hạ bà từng phút giây. Bà bảo “Bà vẫn khỏe bà chỉ ốm tí rồi khỏi thôi, cháu đừng lo phải giữ sức khỏe còn công việc”.
Bà tôi vẫn luôn đầy nghị lực sống và luôn lo lắng, yêu thương con cháu như vậy. Tôi lớn lên bên bà từ nhỏ nên đối với tôi bà chính là một người mẹ mang tên bà ngoại và tôi thường gọi bà là mẹ ngoại.
Bà hay kể cho tôi nghe những câu chuyện ngày xưa hay đúng hơn là những câu chuyện về cuộc đời bà. Bà tôi mồ côi mẹ từ bé tí, ông cố tôi - tức bố của bà thì tham gia cách mạng bận việc đất nước nên không có nhiều thời gian chăm sóc cho các con. Bà lớn lên và lấy ông tôi trong cảnh chiến tranh đói khổ, một mình vừa nuôi con vừa tham gia cách mạng. Những câu chuyện của bà luôn mang màu sắc lịch sử nhưng rất bình dị và đầy tình yêu thương. Mỗi lần bà kể chuyện cho tôi nghe, mắt bà lại như đăm chiêu nhớ về một quãng đời vất vả đã trải qua.
Tôi nhớ ngày còn bé, bà hay dắt tôi đi chợ và mua cho tôi kẹo. Tôi nhớ hai bà cháu thường ngồi nhóm củi vào những ngày trời đông giá rét bên bếp lửa, bà lại vùi vào bếp củ khoai hay củ sắn rồi thủ thỉ trò chuyện với tôi như một người bạn.

Bà dạy tôi cách nấu cơm, khâu vá và làm những món nữ công gia chánh khác mà bà thường dặn dò rằng đó là những điều cần thiết để sau này về làm dâu nhưng trước hết là để tự độc lập chăm sóc bản thân mình. Đối với tôi bà như một bà tiên trong các câu chuyện cổ tích mà tôi từng đọc vậy. Tuy bà không có cánh cũng chẳng có phép màu nhưng bà luôn hết mực yêu thương tôi và luôn xuất hiện để cứu tôi tôi mỗi khi tôi nghịch ngợm bị đòn roi của mẹ đánh.
Tôi nhớ ngày ra Hà Nội nhập học, bà dậy từ sáng sớm để đồ xôi cho tôi đem đi ăn trên đường. Bà dặn dò tôi ra ngoài đó học phải cố gắng chăm học, giữ sức khỏe, đừng để bố mẹ phải phiền lòng.
Lúc lên xe, qua chiếc gương xe tôi thấy những giọt nước mắt của bà lặng lẽ rơi nhìn theo đứa cháu bé bỏng ngày nào giờ đã lớn và trở thành cô sinh viên. Mái tóc bà lại bạc thêm vài phần, da bà lại nhăn nheo thêm vài phần nhưng nụ cười của bà vẫn hiền hậu và tràn đầy tình yêu thương. Lúc ấy, tôi mong mình đừng lớn nữa để bà tôi đừng ngày một già đi, để bà mãi bên tôi như hồi còn thơ bé.
Ngày bà tiến hành phẫu thuật cũng đến, mọi người trong gia đình đều bên bà động viên bà cố gắng vượt qua bệnh tật. Ông tôi ngồi trò chuyện tâm sự với bà, tôi thấy trong đôi mắt già nua nhăn nheo của ông là những giọt nước mắt lo lắng, sợ hãi luôn sẵn sàng để chực trào ra ngoài.
Bà tôi là một người khá tinh ý, sống với nhau gần nửa đời người nên bà rất hiểu ông. Bà động viên ngược lại ông cùng gia đình “Ngày xưa chiến tranh, mưa bom bão đạn tôi còn không sợ giờ tí dao kéo vào bụng có ăn thua gì”. Rồi bà vào phòng mổ, cánh cửa kia đã khép lại nhưng còn sau nó là biết bao sự hi vọng, cầu nguyện cho ca đại phẫu thành công.
Ông tôi ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế đá ở sân bệnh viện chờ bà, mái tóc bạc trắng của ông bay phấp phới, ánh mắt ông tràn đầy sự lo lắng tuy không nói ra nhưng tôi biết ông buồn như thế nào.
Tôi hiểu sự lo lắng ấy của ông khi về tuổi xế chiều chỉ còn hai ông bà nương tựa vào nhau nếu chẳng may bà đi trước chắc ông tôi đau lòng lắm. Ông lại đưa mắt nhìn xa xăm như đang mường tượng lại những gì đã trải qua cùng bà. Ông bảo “Giờ ông chỉ cần bà khỏe mạnh, hai ông bà già sớm tối có nhau là vui lắm rồi”.
Tôi lại nhớ đến câu nói mà bà thường nói với con cháu “Con chăm cha không bằng bà chăm ông”, những người già họ chỉ mong như vậy, đi hết gần kiếp người nếm trải bao đắng cay mặn ngọt của cuộc đời nhưng cuối cùng bình yên nhất vẫn là bến đỗ gia đình.
Tôi mong rằng ngoại của tôi sẽ luôn kiên cường để chiến đấu với bệnh tật và thắng nó. Mong rằng thượng đế đừng mang bà đi khỏi tôi như trong chuyện “Cô bé bán diêm”.
Bây giờ đang là mùa thu, tôi lại thèm được cùng bà đi chợ như ngày trước, được bà nắm tay vừa đi vừa kể chuyện cho tôi nghe. Và bất chợt tôi thầm nghĩ, liệu sau này già như bà tôi có đủ mạnh mẽ và nghị lực để làm được giống bà không?
© Kem Kem - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.









