6 ngày và 1700km chinh phục A Pa Chải
2011-07-14 17:46
Tác giả: Giọng đọc: Gà Quay, Radio Online Team
Chúng tôi lên đường rạng sáng ngày 28-4 với lời chào
tạm biệt là cơn mưa rào đầu tiên của mùa mưa Hà Nội. Bỏ lại đằng sau cái
lạnh ướt át buồn bã và những buổi chiều ngồi café ngắm mưa, 2 xe chúng
tôi đội mưa chạy thẳng quốc lộ 32 theo hướng Sơn Tây, Nghĩa Lộ. Chỉ sau 1
giờ, người tôi đã ướt lạnh mặc dù đã mặc áo mưa cẩn thận.
Chuyến hành trình cảnh báo sự gian nan với sự cố về
xe đầu tiên xảy ra với xe FX của tôi. Chiếc bugi bị cháy, vậy là mất đến
hơn 1 giờ đồng hồ vì ở Thu Cúc, Yên Bái không một cửa hiệu sửa chữa xe
máy nào có dụng cụ và phụ tùng phù hợp. Sự phức tạp này phần nào đã ảnh
hưởng đến ý chí chinh phục A Pa Chải của tôi vì đường còn rất dài và còn
nhiều đoạn khó khăn vất vả hơn nhiều.
Chúng tôi qua đèo Khau Phạ khi bầu trời chiều còn sáng rõ, xung quanh chúng tôi chỉ tràn ngập mây và mây. Mây trắng mềm mại phủ kín tầm nhìn khiến tôi chỉ mong được chạy ra và ôm lấy sự thanh khiết ấy.
Mưa vẫn kéo dài đến hết ngày đầu tiên của hành trình
làm chúng tôi như lả đi vì đói và lạnh, quần áo đã ngấm nước mưa, ngón
tay nhăn lại, môi thâm tím. Đến huyện Than Uyên, Lai Châu, chúng tôi hỏi
đường người dân rồi rẽ vào quốc lộ 279 để đi Tuần Giáo, Điện Biên. Lúc
đó là 21h, đường nhỏ, nhiều ổ gà, trời tối như mực không một ánh đèn,
trời mưa lâm thâm không có ý định thưa hạt. Chạy được 10km, 4 người
chúng tôi hoảng hồn khi nhìn thấy 5-6 chiếc bè cá nhân, dài khoảng 2,5m
đang nằm ngồn ngang bên vệ đường. Đây đã là vùng núi, đang ở trên đèo
dốc thì sao lại có loại phương tiện đó được. Cho rằng mọi người đã quá
mệt mỏi và hoa mắt, chúng tôi quyết định dừng lại khi nhìn thấy ánh điện
le lói hắt ra từ 1 nhà sàn bên đường. May mắn thay, chúng tôi được anh
chủ nhà tên là Hải Luôn, người dân tộc Thái Đen cho nghỉ lại qua đêm.
Lục tục trèo thang vào nhà, chúng tôi ngồi quây quần quanh bếp lửa và tự
nấu những đồ ăn sẵn mang theo. Suốt đêm bầy muỗi hành hạ giấc ngủ ngắn
ngủi của chúng tôi, thỉnh thoảng có tiếng xe tải chạy qua trong đêm mưa
làm chúng tôi co rúm người lại chỉ sợ nếu không may tài xế của chiếc xe
ngủ gật thì chúng tôi chẳng còn biết đường về. 4h sáng, chúng tôi tỉnh
dậy chuẩn bị đi tiếp, tạm biệt và cảm ơn anh Hải Luôn vì lòng nhiệt
thành của anh với chúng tôi. Tôi sẽ không quên gương mặt hiền hoà chứa
chan tình cảm ấy.
Đang chạy trên đường đèo, chúng tôi ngỡ ngàng khi
thấy một dòng nước xanh mát tựa mình vào dãy núi. Cây cầu Pá Uôn hiên
ngang nối liền 2 bờ, đây là dòng sông Đà nổi tiếng với dòng chảy mạnh
luôn giúp nhà máy thuỷ điện Hoà Bình cung cấp điện năng cho toàn miền
Bắc. Tuy nhiên ở đây mặt nước phẳng lặng thanh bình, đôi khi có chiếc
thuyền rẽ nước lướt nhẹ. Bờ kia của sông là dải núi đang được mây sớm
phảng phất bao phủ. Toàn khung cảnh tựa như một bức tranh thuỷ mặc mà
tôi vẫn thầm tưởng tượng.
Chúng tôi đến thành phố Điện Biên vào giữa trưa,
loanh quanh hỏi đường đi lên A Pa Chải, ai ai cũng nhìn chúng tôi lắc
đầu vì khoảng cách là hơn 200km đường đèo núi và đất đã sạt lở sau trận
mưa làm đường đi càng khó khăn. Quyết tâm đạt tới mục tiêu của ngày thứ
hai, chúng tôi vội vã chạy tiếp. Chạy và chạy là cảm giác của tôi khi
vừa qua 100km từ Mường Chà lên Mường Nhé và lúc đó là nửa đêm. Mường Nhé
là một trong những nơi nghèo nhất cả nước ta, đường mới được hoàn thiện
giờ lại bị đất lầy phủ kín vì sạt lở, nhiều lần chúng tôi phải dừng lại
chờ xe xúc đất mới qua được. Nhiều lần mắt tôi chỉ trực nhắm nghiền lại
khi tôi nháy mắt cho đỡ mỏi, giờ nghĩ lại tôi thấy may sao mình chưa
phi thẳng xe xuống vực. Bữa tối của chúng tôi là ngồi tại một bãi đất
trống và nấu mỳ gói, cháo ăn liền, phô mai, thịt hộp. 2h30 sáng ngày
30-4 chúng tôi đặt chân vào đồn biên phòng 405 để ngủ nghỉ, toàn thân
mệt mỏi rã rời.
6h sáng chúng tôi dậy ăn sáng cùng các
anh bộ đội, cảm ơn các anh, chúng tôi đi tiếp đến đồn biên phòng 317 và
dừng xe, bắt đầu đi bộ leo núi đến cột mốc số 0 A Pa Chải. Trời nắng
gắt, thỉnh thoảng có cơn gió mát thật quý giá làm sao. Vượt qua đồi cỏ
lau, chúng tôi mất nước nhiều, tiếp đến là đường mòn vào trong rừng.
Rừng mát lạnh, nhiều tầng cây, có những cành cây giống như đoạn dây
thừng mọc đâm ngang lối đi. Trên những phiến đá, rêu xanh phủ kín. Có
những đoạn dốc ngược phải dùng dây kéo nhau lên chúng tôi mới qua được.
Hoa sim tím dọc 2 bên lối mòn làm tinh thần tôi nhẹ nhõm hơn, mệt mỏi
bỗng chốc tan biến. Cột mốc có 3 mặt 3 quốc huy hướng về 3 nước Việt
Nam, Lào, Trung Quốc. Giây phút thật vinh dự và tự hào, tôi cảm thấy
mình thật may mắn khi nhớ đến thông tin về vụ việc khá phức tạp đang xảy
ra ở huyện Mường Nhé có thể cản trở chúng tôi được phép chinh phục cột
mốc đặc biệt này.
Trở lại thành phố Điện Biên Phủ anh hùng, chúng tôi
tới thăm những địa dinh lịch sử ghi dấu một thời hào hùng của dũng khí
dân tộc: tượng đài chiến thắng, đồi A1, hầm chỉ huy tướng Đờ Cát (de
Castries),… Thăm nghĩa trang liệt sĩ, chúng tôi rưng rưng cảm động trước
tinh thần bất khuất của các anh. Cảm ơn các anh đã đem lại độc lập và
hoà bình cho đất nước mình!
Trên đường trở về Hà Nội theo quốc lộ
6, chúng tôi một lần nữa dừng chân tại Sơn La và Mộc Châu. Thăm quan di
tích nhà tù Sơn La – nhà tù chỉ đứng sau nhà tù Côn Đảo trong hệ thống
giam giữ của thực dân Pháp với những gian tù chỉ khoảng 12m2 mà có lúc
cao điểm đã giam giữ đến 20 chiến sĩ Việt Nam., tôi càng thấm thía giá
trị quý báu của hoà bình.
Trở lại hơi thở ồn ào náo nhiệt và vội
vã của những ngày hè tại thủ đô, tôi nhớ núi rừng Tây Bắc da diết,
không biết có một cơ hội nào nữa để thưởng thức những ngày tháng chỉ
biết ngắm nhìn thiên nhiên căng tràn sức sống.
Nhớ màu xanh dịu mát.
Nhớ không khí trong lành.
Nhớ người dân trìu mến.
(Chuyển thể từ bài viết cùng tên của bạn đọc Dũng Zunk)
-
Nhacvietplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.