Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng chạm vào cây mùa lá rụng

2013-09-23 09:44

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

Cây mùa lá rụng vốn đã mỏng manh, yếu đuối đến như thế, đừng chạm vào để lá rơi thêm nhiều mà đau những tâm hồn. Tâm hồn mỗi người cũng mong manh như lá mùa thu vậy, nếu có thể tránh cho nhau những lay động không cần thiết thì tốt biết bao nhiêu.

***

Vòng xoáy kim tiền nhộn nhịp, ồn ào của ngày thường đã làm mọi người trở nên thực tế và vô tâm hơn trước. Với cô cũng vậy, từ ngày bắt đầu bước vào con đường kiếm sống bằng tự sức mình, có biết bao suy nghĩ rất đỗi bình thường cứ chập chờn trong cô, nhưng chưa bao giờ những suy nghĩ ấy được kết thúc hoàn chỉnh. Bởi lẽ, thời gian không cho phép cô nghĩ nhiều đến những chuyện đó.

Từ ngày cô dời nhà về thị trấn này ở, cũng đã 3 năm rồi, nhưng chung quanh đó không ai biết đến sự hiện diện của cô, bởi ngày nào cũng vậy sáng dậy khi mọi người chưa tỉnh giấc cô đã ra khỏi nhà và đêm đến, khi đường phố lên đèn, nhà nhà đang say giấc nồng hay họ đang vui vẻ trò chuyện với gia đình nhỏ của họ cô mới về tới. Thời gian còn lại cô tự thưởng cho mình bằng 1 giấc ngủ thật dài. Đêm nay, sau một cơn mưa mát lạnh, cô vẫn một mình về nhà như mọi khi, không ai biết cô là ai. Một chiếc lá khẽ rơi trước mặt, rồi đáp xuống một cách nhẹ nhàng trên băng ghế đá, cô gác chống xe và cũng khẽ ngồi trên băng ghế đó, nhặt chiếc lá lên trong sự yên tĩnh, và mọi suy nghĩ trốn tránh từ lâu lại hiện về trong cô, rõ từng nét một.

lá rụng

Ba năm về trước, khi còn là  cô sinh viên năm thứ 2. Cô mãn nguyện và hạnh phúc với những gì mình đang có: một gia đình êm ấm, những người bạn thân thiết, một người bạn trai yêu thương cô. Cuộc sống ấy rất đỗi bình thường, được ăn, được học, được yêu thương, được là chính mình, cô không mong gì thêm … nhưng tất cả đã rời xa cô chỉ trong phút chốc.

Cha bị tai nạn lao động, không còn khả năng làm ra tiền, mẹ một mình bương chãi lo tiền thuốc cho cha rồi nuôi thêm đứa em nhỏ đang học dỡ dang, làm chị cô đành phải bỏ dỡ chuyện học để phụ giúp gia đình. Chỉ với 2 mẹ con, bất chợt phải đương đầu với những khó khăn cô cần lắm sự sẽ chia. Nhưng cuộc đời như cố tình bạc bẽo với cô. Đúng vào ngày sinh nhật của cô, cũng là lúc cô đang chuẩn bị xa rời con đường đại học còn đang dỡ dang. Như đã hứa bạn trai của cô sẽ đến đón cô về quê, ngồi trước cổng trường cô cứ chờ rồi đợi nhưng không hiểu sao anh không đến. Cố chờ thêm, một cuộc điện thoại từ người bạn gọi đến cho cô “Cha của bạn trai mày vừa mới mất, mày biết chưa?”. Bàng hoàng, cô vội vã gọi cho anh, gọi … rồi lại gọi… nhưng anh không bắt máy. Một lúc sau em gái của anh gọi lại cho cô
Chị đừng gọi cho anh của tôi, anh ấy không muốn gặp chị nữa, chị là thảm họa của gia đình tôi, vì muốn gặp chị mà anh tôi đã bỏ cha tôi một mình trên xà lan, vì chị mà cha tôi đã trượt chân đập đầu vào mũi neo, vì chị mà cha tôi đã chết, chị vừa lòng chưa?”

Bỏ điện thoại xuống, một mình cô lững thững từ giảng đường đại học bước ra, bầu trời đen kịt và đầy gió khiến lòng cô trống rỗng. Một mình chậm rãi bước đi giữa lòng thành phố, sau những rắc rối đã liên tục xảy ra, cô đã không còn tin vào hai chữ “hạnh phúc”, cô không biết rồi đây mình sẽ đi đâu về đâu với bảng điểm năm thứ 2. Cô tự hỏi “mình là thảm họa của gia đình sao, hay mình là thảm họa của anh?”. Cô thả hồn mình trong những bước đi chậm rãi, nặng nhọc đó và tận hưởng cảm giác khác thường, sao hôm nay lòng cô nặng quá, mọi vật yên tĩnh quá, sao lá rơi nhiều quá, sao mình cô đơn quá...

Nỗi nhớ về một mái ấm gia đình, về những người bạn học thời cấp 3, những kỷ niệm về người con trai sau bao năm gắn bó, luôn sánh đôi trên từng nẽo đường đang trở lại trong cô. Cô thấy mình thật trống trãi, mình như một con ma đang lang thang giữa dòng người vội vã bước qua thật nhanh để không mắc phải cơn mưa sắp tới. Với cô, bây giờ mưa không là gì cả, có lẽ có mưa sẽ vui hơn vì mưa sẽ là người bạn đồng hành với cô trên đường về. Ruột gan cô rối bời nhưng cô không khóc mà cô đang đối diện với chúng. Cô muốn nghĩ thật nhiều đến những điều đó để rồi sẽ không bao giờ nhớ đến nữa.
Và cô đã làm được điều đó bằng thời gian.

Cho đến hôm nay, khi gia đình cô đã bắt nhịp lại được với cuộc sống ổn định, êm ấm, nhưng lòng cô vẫn còn thấy thiếu vắng. Hôm nay, là ngày sinh nhật của cô, một cơn mưa, một chiếc lá rơi, mà đúng hơn là một cú điện thoại của anh đã làm cô phải nhớ về chúng. Thời gian quen nhau, có biết bao kỷ niệm đẹp đã nuôi nấng tình cảm của cả hai, nhưng vì gia đình bên anh không thích cô, vì cô là thảm họa của gia đình anh ... hay vì những lý do khác nữa mà đến nay cô vẫn không biết, anh đã làm cô quá bất ngờ trước những thay đổi của anh, anh đã rất nhẫn tâm từ bỏ cô không lời giải thích. Không tin vào những lí do đó, mặc cho đã bao lần cô cố gắng tìm gặp anh để nghe lời giải thích, để 2 người vẫn như trước, nhưng anh đã không còn hiểu đến cảm giác của cô, anh cho cô những cuộc hẹn rồi anh không đến, cô gọi thì anh không bắt máy. Nhưng cũng hôm nay, những suy nghĩ đó về anh không còn làm cô đau đớn nữa mà với cô, giờ đây đó là kỷ niệm.



Cầm chiếc lá trên tay cô tự nhủ "Lá đã xa cành sẽ không bao giờ trở lại được, có chăng chỉ là sự thay thế mà thôi! Có thương tiếc mấy thì đó cũng đã là quy luật, quy luật của sự sinh tồn và không ai có thể thay đổi được. Nhưng ai cũng phải thấy rằng cây có lá non cây mới phát triển xanh tốt".

Chợt nhớ man mác đâu đó có câu thơ:

“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng.

Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi”

Phải rồi! Cây mùa lá rụng vốn đã mỏng manh, yếu đuối đến như thế, đừng chạm vào để lá rơi thêm nhiều mà đau những tâm hồn. Tâm hồn mỗi người cũng mong manh như lá mùa thu vậy, nếu có thể tránh cho nhau những lay động không cần thiết thì tốt biết bao nhiêu.

Cô nhoẻn miệng cười rồi lẳng lặng vào nhà và không suy nghĩ gì thêm. Cô tin rằng ngày mai cô sẽ hạnh phúc khi cô biết đối diện, tha thứ, mở lòng mình để tận hưởng những gì mình đang có. May mà lòng người vẫn còn đó những tha thứ, bao dung… để họ biết yêu và được yêu khi còn có thể.


•    Bài dự thi của Mai Thanh Anh Thư motthoidenho98@




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

back to top