Rồi một ngày...
2024-05-02 17:25
Tác giả:
Laynah Thaw
blogradio.vn - Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...
***
Đak Lak, ngày 3 tháng 1 năm 2024.
Có ai trong chúng ta, hồi nhỏ mà không từng ghét bố mình vì vài chuyện nhỏ nhặt? "Rồi một ngày hóa mồ côi, cha sẽ về với đất còn con lùi một bước, cúi đầu"... đúng thật vậy đó là sự thật hiển nhiên mà không một ai có thể phủ nhận. Tôi chợt lặng người và không kìm được bật khóc khi phát hiện câu nói trên, vẫn là trong ngôi nhà quen thuộc thôi, vẫn là tiếng ho của bố văng vẳng phòng bên dội lại, vẫn là tiếng gió thổi vù vù gào thét bên ngoài cái tiết trời tháng 1 ở Đak Lak.
Rồi một ngày, bất kể ai trong chúng ta cũng phải chấp nhận hiện thực rằng cha mẹ sẽ rời ra chúng ta, thân xác họ sẽ vĩnh viễn nằm dưới lòng đất, hòa lẫn cùng cát bụi sỏi đá.
Tôi còn nhớ như in ngày đưa mẹ đi khám bệnh, mẹ tôi phát hiện theo dõi ung thư vú, cần phải đi khám gấp. Trước ngày hôm ấy, tôi không nhớ rõ lắm trời có lẽ là trời ẩm ướt, mưa khá to, chị hai đưa mẹ đi khám bệnh ở bệnh viện tỉnh Dak Lak. Mãi đến trưa hai bố con tôi ở nhà ăn cơm trước vì đã 12 giờ trưa mẹ vẫn chưa về và cũng không có cuộc gọi điện nào cả vì hai mẹ con đi từ sớm giờ này đáng lẽ là phải khám bệnh xong rồi.
Tôi khá lo lắng, nhắn tin cho chị hai thì được biết là theo dõi ung thư, lúc này cũng hơi sợ nhưng chưa biết rõ sự tình nên tôi không dám nói cho bố biết. Tầm 14 giờ mẹ và chị về nhà, tối ngày hôm ấy chúng tôi tất bật chuẩn bị đồ và đi ngay trong đêm xuống Thành Phố Hồ Chí Minh để khám bệnh gấp cho mẹ. Buổi tối hôm ấy, phải nói sao nhỉ? Mưa, âm u, đường rất trơn, bồn chồn và lo lắng! Ánh mắt mẹ buồn và đầy suy tư. Còn bố thì lo lắm đấy nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ pha trò cho mẹ tôi cười, tôi nghĩ là bố đang cố động viên đấy thôi chứ ông là người lo lắng nhất!

Bố thương mẹ tôi lắm, cái hôm đi khám bệnh dưới TPHCM. Tôi vừa lo cho mẹ cũng lo luôn phần bố, thỉnh thoảng có tin gì là báo về ngay vì tôi biết người ở nhà mong ngóng tin tức mới là người lo lắng sốt ruột nhất. Lần nào gọi điện cho bố, cũng thấy ông lặng thinh phải vài phút mới trả lời, tôi biết bố buồn,... Hôm ấy vừa gọi điện cho chị thứ cũng báo tình hình mẹ, nhân tiện tôi bảo thêm: "Có gì gọi cho ba nhé, động viên cả ba nữa không ba lo lắm!" Tầm mấy chục phút sau tin nhắn nhảy trên màn hình, chị thứ nhắn tôi: "Coi camera ba đang ăn mà khóc"... tôi đọc xong dòng tin nhắn cũng chảy nước mắt ra không thể nào kìm nén nổi ở ngay trong bệnh viện. Thương bố quá, thương mà không nói nên lời...
Trong gia đình tôi, cũng như đại đa số các gia đình ở Việt Nam, có lẽ bố là một thành viên mà ít khi thể hiện tình cảm với mọi người nhất. Để đến cái lúc mà bố - người đàn ông gánh vác, hy sinh thầm lặng ấy đã bật khóc thể hiện cái mặt yếu đuối đó lên thì cũng là lúc họ đau buồn lắm!
Tôi biết bố tôi là người như thế nào, ông ấy thật sự sống rất tình cảm. Ngày còn đi học, tôi và bố từng thức khuya để xem một bộ phim có tên là: "Điều ước trong phòng giam số 7", bố và tôi xúc động lắm. Tôi liếc nhìn qua thì thấy ông chảy nước mắt rồi. Nhưng đó chẳng qua là một bộ phim thôi đúng không? Tôi từng chứng kiến lần đầu tiên bố tôi khóc to và không thể kiềm chế đó là khi ông nội mất. Bố khóc nhiều, khóc cạn cả nước mắt.
Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...
Còn nhớ hồi nhỏ, bố dạy cho cách đánh vần từng con chữ từng đoạn thơ hay từng dòng văn.
Còn nhớ như in năm lớp 2, vì học văn dở tệ mà 5 giờ sáng bố dậy sớm làm bài tập làm văn cho tôi.
Còn nhớ nhiều lúc nấu ăn dở mẹ chê nhưng bố thì vẫn cứ khen và động viên cố gắng.
Cũng còn nhớ năm nhất đại học nhuộm tóc đỏ, mẹ chê xấu còn bố thì khen lấy khen để vì sợ con gái cưng buồn...
Còn nhớ tết năm nào, làm xước tấm phản yêu thích của bố hôm 29 tết nhưng bố chỉ dám chửi tôi lúc tôi đã ngủ và lại vui vẻ cười vào sáng sớm mùng 1...
Và cũng còn nhớ... lần đầu tiên tôi đi làm có lương mua tặng cho bố 2 bộ đồ, bố đã bật khóc...
Thương bố lắm mà chẳng giúp được nhiều, bố cũng đã lớn tuổi mà vẫn còn vất vả. Con sợ một ngày bố sẽ rời xa nhưng làm sao mà con có thể cản lại được nhân sinh sắp đặt hả bố? Con xin lỗi bố vì nhiều lúc còn chưa hiểu chuyện, mong rằng bố sẽ ở lại với con thật lâu hơn nữa nhé bố!
Rồi một ngày, "cha sẽ về với đất còn con cũng sẽ lùi một bước, cúi đầu..."
© Laynah Thaw - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Từ Nay Hãy Sống Tốt Nhé | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.









