Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương không thể gọi tên

2013-11-06 08:17

Tác giả: Ruby Vân Anh


Yêu thương trong cuộc đời này, đừng gọi tên nó nhé! Hãy cứ "là yêu" thôi trong những bước chân em đi, trong cái nắm chặt tay của em. Em sẽ không mải mê kiếm tìm những yêu thương mà em cố gọi tên, để rồi quên đi mất những yêu thương không thể gọi tên vẫn đang ở rất gần em, ngay cạnh em mỗi ngày, phải không?

***

Khi còn là một bé con sún răng, tóc tết nắm chặt tay mẹ đến trường, mặc bộ váy màu xanh da trời, khoác chiếc khăn quàng đỏ, bé con mỉm cười với những bài học đầu tiên trong cuộc đời của mình, được dạy dỗ cùng với những người bạn khác. Bài học đầu tiên về yêu thương của bé ẩn trong những bài thơ, bài văn được học thuộc lòng: về bà ngoại, về mẹ, về người anh, về thầy cô, bè bạn; về quê hương nơi bé sống, về bầu trời đất nước đã sinh ra bé. Những yêu thương ấy tự nhiên như dòng máu đang chảy trong bé con và được thắm tươi hơn bởi những dắt dìu, những cái nắm tay, những vỗ về âu yếm; và bởi chính sự sống mỗi ngày bé đang trải qua.

Những yêu thương gọi tên rất giản đơn, mộc mạc: là yêu bà, yêu mẹ, yêu cha; là yêu anh, yêu chị, yêu bạn yêu bè; là yêu ngôi nhà, yêu con đường, yêu cánh đồng...Tất cả là yêu thương.

Bước chân bé ngày một dài hơn, vững hơn. Bé đã lớn lên từng ngày từ những góp nhặt yêu thương diệu kỳ của cuộc sống. Và rồi, có những lúc đôi mắt đen tròn ấy bất chợt ngơ ngác, ngạc nhiên bởi những thứ tình cảm không hề được biết đến từ những trang thơ, bài tập đọc; bé bất ngờ bởi những tình yêu thương không phải được gọi tên "là yêu" rất đỗi thân quen trước kia.

yêu thương

Là nụ cười của cô bé có gương mặt bầu bĩnh trong đoàn đi tham quan dành cho bé, nắm tay bé và "kết bạn"; là cái xoa đầu không phải của bà, của ông mà là của một người bán kem trong cửa hàng khi thấy bé con cười xinh xắn; là cái hôn chíu chít lên má không phải của mẹ, của ba mà là của một người chị trong Đoàn ca múa nhạc đến biểu diễn cho bà con nơi vùng quê khi bé líu lo hát tặng mọi người bài hát "Cánh én tuổi thơ".

Là bỗng nhiên bé khóc òa khi chia tay những người bạn nhỏ xinh trong đoàn tham quan khi những ngày theo mẹ đi ngắm biển kết thúc. Là bỗng nhiên bé thấy buồn lắm, mắt rớm rớm nhìn một em nhỏ trong Đoàn ca múa nhạc không có đôi tay đang viết trên giấy bằng chân khi nghe thấy người lớn nói với nhau rằng: tội nghiệp đứa trẻ quá.

Cũng là yêu thương đấy bé!

Ngày qua ngày, những yêu thương không thể gọi tên đến nhiều hơn, khiến cuộc sống của em đẹp hơn như cầu vồng bảy sắc, dịu nhẹ như gió trời thu và khiến em ấm áp trong trời đông lạnh giá. Bé con ngày nào đã là em của ngày hôm nay, là thiếu nữ của trăng tròn mười sáu bỗng dưng cười vu vơ khi nhìn một cậu bạn ngồi cùng lớp; là em 18 bỗng thấy buồn như nụ hồng không hé nụ bởi cậu bạn ngồi kế bên chuyển trường. Là yêu, cũng là yêu được gọi tên như ngày bé con, yêu thương ấy là tình yêu đôi lứa.

Và rồi bước chân đã đưa em đi trên nhiều mảnh đất, gặp gỡ thật nhiều người. Em có ngạc nhiên không?, khi bỗng một ngày em thấy:

"Khi người không yêu ta
Buồn đã đành một lẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế"

Nỗi buồn ấy là yêu thương chẳng thể gọi tên.

Và rồi, trong muôn nẻo đường em qua, em sẽ dừng chân và mỉm cười, thấy lòng mình phơi phới. Em chọn một nơi để làm việc, để sống với niềm đam mê của em. Một mảnh đất em chưa hề thân quen, nhưng rất tự nhiên, cảm xúc trong em, lại thấy yên bình khi hít hà không khí mỗi sớm mai nơi này. Mảnh đất ấy không có con đường em từng tung tăng cắp sách đến trường, không có ngôi nhà thân quen mà em vẫn thường cuộn tròn trên giường ngủ nướng, không có tiếng mẹ gọi vừa trách móc vừa trìu mến cô con gái biếng lười ngày cuối tuần... Không có những thứ thân quên ấy, mà em vẫn thấy vui và nhiều cảm xúc với mảnh đất này phải không em. Đó là yêu thương không thể gọi tên.

Và rồi, em biết không? Yêu thương trong cuộc đời này, đừng gọi tên nó nhé! Hãy cứ "là yêu" thôi trong những bước chân em đi, trong cái nắm chặt tay của em. Em sẽ không mải mê kiếm tìm những yêu thương mà em cố gọi tên, để rồi quên đi mất những yêu thương không thể gọi tên vẫn đang ở rất gần em, ngay cạnh em mỗi ngày, phải không?

•    Gửi từ Ruby Vân Anh




Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Ruby Vân Anh

Cảm ơn đời đã sinh ra em!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

back to top