Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điều đáng sợ nhất cuộc đời này

2015-12-08 01:00

Tác giả: Ruby Vân Anh


blogradio.vn - Ai bảo thiếu chân tay, ai bảo những người câm hay những người khiếm thị mới là khuyết tật. Người ta chỉ nhìn thấy những thiếu hụt bên ngoài để cho rằng đó là khiếm khuyết. Mà không biết rằng lỗ hổng lớn nhất của con người không gì bù đắp nổi chính là KHUYẾT TẬT TÂM HỒN.

***

Điều gì đáng sợ nhất trên thế giới này?

Tôi muốn diễn tả nỗi sợ bắt đầu bằng một từ “Khuyết”.

Bạn sợ “khuyết” về vật chất. Đó cũng là một nỗi sợ.

Vì bạn sẽ không có nhà, không có xe. Không có những chuyến đi lãng mạn như trong mơ. Không có đủ tiền để mua tặng bạn gái một món quà. Tệ hơn là sau bữa cơm chẳng cảm thấy no. Và thật đáng sợ khi nhận ra những vấn đề về sức khỏe nhưng không thể đủ tài chính cho bạn níu kéo thêm sự sống.

Vì bạn sẽ mất đi một người bạn khi không thể cùng nhau có những dịp chung vui khi bạn “khuyết” tài chính. Bạn rất có thể sẽ mất người yêu vì cô ấy nghĩ rằng bạn “khuyết” vật chất thì sẽ “khuyết” cả tương lai.

khuyết tâm hồn

Bạn sợ “khuyết” về thân thể. Đó cũng là một nỗi ám ảnh kéo dài.


Vì bạn không thể tự lo cho bản thân từ những điều đơn giản nhất. Nếu khuyết tật về mắt, bạn sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng, sẽ chẳng bao giờ biết thế giới này nhiều màu sắc đến nhường nào. Nếu bạn khuyết tật đôi chân, bạn sẽ bớt đi nhiều chuyến song hành cùng những người bạn yêu thương đến nơi mà bạn muốn. Nếu bạn khuyết tật đôi tay, bạn không thể cầm nắm, chẳng thể đan những ngón tay vào nhau khi giá lạnh, chẳng thể trao những cái ôm để thể hiện sự trân trọng.

Vì bạn sẽ không có được niềm tin vào bản thân để cố gắng đạt được điều mình muốn. Bạn sẽ nghĩ rằng “khuyết tật” là chấm dứt mọi hi vọng.

Nhưng bạn biết không?

Vẫn có rất nhiều người nghèo trên thế giới này, họ đang sống bằng số tiền ít ỏi. Họ phải đếm từng miếng thịt để nhường nhau, đếm từng bữa ăn no và lo về những bữa đói. Họ ngủ ở những nơi bạn chưa khi nào muốn nghĩ tới – nhưng họ gọi đó là ngôi nhà. Họ vẫn đi khắp nơi bằng đôi chân, bằng những chiếc xe mà khi bạn nhìn vào có thể sẽ khóc thét. Nhưng họ vẫn sống được, qua mỗi một ngày để thấy ngày hôm nay tốt hơn hôm trước. Bế tắc của họ chắc chắn không phải “khuyết” về vật chất.

Bạn biết đấy!

Vẫn có những vận động viên bơi lội dù thiếu một tay. Vẫn có giải Paragame cho những người phải ngồi xe lăn, phải chống gậy. Vẫn có những buổi hòa nhạc mà những nghệ sĩ chơi đàn chỉ duy nhất bằng ngón tay út, bằng những ngón chân co quắp và cả bằng môi. Họ làm được những điều mà những người lành lặn chưa từng dám nghĩ. Vậy thì khuyết tật chỉ là điều không may mắn, chứ chẳng thể ngăn họ đến với cuộc sống này.

Vậy thì điều gì là đáng sợ nhất trên thế gian này.

Tôi vẫn nói về nỗi sợ ấy bắt đầu bằng từ “khuyết”. Đó chính là khuyết tật tâm hồn.


Ai bảo thiếu chân tay, ai bảo những người câm hay những người khiếm thị mới là khuyết tật. Người ta chỉ nhìn thấy những thiếu hụt bên ngoài để cho rằng đó là khiếm khuyết. Mà không biết rằng lỗ hổng lớn nhất của con người không gì bù đắp nổi chính là KHUYẾT TẬT TÂM HỒN.

khuyết tâm hồn

Tôi gặp hai người đàn ông bị thiểu năng chia sẻ cho nhau bữa ăn. Tôi cảm nhận ở họ điều mà chính tôi còn hoài nghi trong cuộc sống: Tình bạn – Tình người. Có lẽ họ chẳng bao giờ phải ngồi bận tâm như tôi để xem thiếu tiền hay thiếu tình mới là đáng sợ. Họ cũng chẳng bao giờ phải suy nghĩ nên tốt với người này, không nên tốt với người kia. Họ chẳng đắn đo khi đem cho, cũng không quan tâm đến thứ mình nhận lại.

Không có nhiều người khuyết tật. Đa số chúng ta sinh ra may mắn lành lặn. Nhưng điều mà họ có thì đa số chúng ta vẫn mải miết kiếm tìm.

Nhìn cách hai người đàn ông gắp cho nhau ăn. Tôi thấy xấu hổ khi gọi họ là người khuyết tật. Bởi thứ quan trọng nhất, họ lại hoàn toàn lành lặn. Đó chính là một tâm hồn nguyên sơ không một chút tạp chất của cuộc đời.

Nhìn cách họ cười. Tôi mới thấy nụ cười là thứ thiếu thốn. Tiếng cười thì nghe thấy nhiều mà sao chẳng lưu được trong tâm trí. Trong khi nụ cười của họ, tôi muốn lưu mãi để tự răn mình.

Bạn có thấy xấu hổ không? Khi muốn giúp đỡ ai đó lại phải bận lòng suy nghĩ? Khi muốn làm phúc mà còn phải kén chọn cửa chùa? Bạn đã bao giờ thấy mình nhẫn tâm chưa, khi cho một đứa bé ăn xin mà sợ rằng mình gặp phải đứa tinh ranh lừa đảo?


Hai người đàn ông thiểu năng không như thế? Họ chia sẻ đồ ăn với nhau, họ giúp đỡ nhau, chờ đợi nhau vào mỗi sáng. Người này có sẽ nghĩ đến người kia không có. Và cứ thế mỗi ngày ở cạnh bên nhau.

Tôi nghĩ rằng, cuộc đời này sẽ còn “khuyết” quá nhiều. Mà chỉ khi bị “khuyết” người ta mới thấm nỗi đau của những người đã “khuyết”. Giống như khi bạn nghèo bạn sẽ cảm thấy cơ cực, khi bạn bị thương bạn mới thấu hiểu khó khăn của những người bị liệt.

Nhưng chắc chắn một điều, bạn sẽ chẳng cảm nhận được điều gì, nếu bạn “khuyết tật tâm hồn”. Đó mới là điều đáng sợ nhất thế gian.

© Ruby Vân Anh – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Ruby Vân Anh

Cảm ơn đời đã sinh ra em!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...

Tách trà hoa...

Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.

back to top