Điều đáng sợ nhất cuộc đời này
2015-12-08 01:00
Tác giả: Ruby Vân Anh
Điều gì đáng sợ nhất trên thế giới này?
Tôi muốn diễn tả nỗi sợ bắt đầu bằng một từ “Khuyết”.
Bạn sợ “khuyết” về vật chất. Đó cũng là một nỗi sợ.
Vì bạn sẽ không có nhà, không có xe. Không có những chuyến đi lãng mạn như trong mơ. Không có đủ tiền để mua tặng bạn gái một món quà. Tệ hơn là sau bữa cơm chẳng cảm thấy no. Và thật đáng sợ khi nhận ra những vấn đề về sức khỏe nhưng không thể đủ tài chính cho bạn níu kéo thêm sự sống.
Vì bạn sẽ mất đi một người bạn khi không thể cùng nhau có những dịp chung vui khi bạn “khuyết” tài chính. Bạn rất có thể sẽ mất người yêu vì cô ấy nghĩ rằng bạn “khuyết” vật chất thì sẽ “khuyết” cả tương lai.
Bạn sợ “khuyết” về thân thể. Đó cũng là một nỗi ám ảnh kéo dài.
Vì bạn không thể tự lo cho bản thân từ những điều đơn giản nhất. Nếu khuyết tật về mắt, bạn sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng, sẽ chẳng bao giờ biết thế giới này nhiều màu sắc đến nhường nào. Nếu bạn khuyết tật đôi chân, bạn sẽ bớt đi nhiều chuyến song hành cùng những người bạn yêu thương đến nơi mà bạn muốn. Nếu bạn khuyết tật đôi tay, bạn không thể cầm nắm, chẳng thể đan những ngón tay vào nhau khi giá lạnh, chẳng thể trao những cái ôm để thể hiện sự trân trọng.
Vì bạn sẽ không có được niềm tin vào bản thân để cố gắng đạt được điều mình muốn. Bạn sẽ nghĩ rằng “khuyết tật” là chấm dứt mọi hi vọng.
Nhưng bạn biết không?
Vẫn có rất nhiều người nghèo trên thế giới này, họ đang sống bằng số tiền ít ỏi. Họ phải đếm từng miếng thịt để nhường nhau, đếm từng bữa ăn no và lo về những bữa đói. Họ ngủ ở những nơi bạn chưa khi nào muốn nghĩ tới – nhưng họ gọi đó là ngôi nhà. Họ vẫn đi khắp nơi bằng đôi chân, bằng những chiếc xe mà khi bạn nhìn vào có thể sẽ khóc thét. Nhưng họ vẫn sống được, qua mỗi một ngày để thấy ngày hôm nay tốt hơn hôm trước. Bế tắc của họ chắc chắn không phải “khuyết” về vật chất.
Bạn biết đấy!
Vẫn có những vận động viên bơi lội dù thiếu một tay. Vẫn có giải Paragame cho những người phải ngồi xe lăn, phải chống gậy. Vẫn có những buổi hòa nhạc mà những nghệ sĩ chơi đàn chỉ duy nhất bằng ngón tay út, bằng những ngón chân co quắp và cả bằng môi. Họ làm được những điều mà những người lành lặn chưa từng dám nghĩ. Vậy thì khuyết tật chỉ là điều không may mắn, chứ chẳng thể ngăn họ đến với cuộc sống này.
Vậy thì điều gì là đáng sợ nhất trên thế gian này.
Tôi vẫn nói về nỗi sợ ấy bắt đầu bằng từ “khuyết”. Đó chính là khuyết tật tâm hồn.
Ai bảo thiếu chân tay, ai bảo những người câm hay những người khiếm thị mới là khuyết tật. Người ta chỉ nhìn thấy những thiếu hụt bên ngoài để cho rằng đó là khiếm khuyết. Mà không biết rằng lỗ hổng lớn nhất của con người không gì bù đắp nổi chính là KHUYẾT TẬT TÂM HỒN.
Tôi gặp hai người đàn ông bị thiểu năng chia sẻ cho nhau bữa ăn. Tôi cảm nhận ở họ điều mà chính tôi còn hoài nghi trong cuộc sống: Tình bạn – Tình người. Có lẽ họ chẳng bao giờ phải ngồi bận tâm như tôi để xem thiếu tiền hay thiếu tình mới là đáng sợ. Họ cũng chẳng bao giờ phải suy nghĩ nên tốt với người này, không nên tốt với người kia. Họ chẳng đắn đo khi đem cho, cũng không quan tâm đến thứ mình nhận lại.
Không có nhiều người khuyết tật. Đa số chúng ta sinh ra may mắn lành lặn. Nhưng điều mà họ có thì đa số chúng ta vẫn mải miết kiếm tìm.
Nhìn cách hai người đàn ông gắp cho nhau ăn. Tôi thấy xấu hổ khi gọi họ là người khuyết tật. Bởi thứ quan trọng nhất, họ lại hoàn toàn lành lặn. Đó chính là một tâm hồn nguyên sơ không một chút tạp chất của cuộc đời.
Nhìn cách họ cười. Tôi mới thấy nụ cười là thứ thiếu thốn. Tiếng cười thì nghe thấy nhiều mà sao chẳng lưu được trong tâm trí. Trong khi nụ cười của họ, tôi muốn lưu mãi để tự răn mình.
Bạn có thấy xấu hổ không? Khi muốn giúp đỡ ai đó lại phải bận lòng suy nghĩ? Khi muốn làm phúc mà còn phải kén chọn cửa chùa? Bạn đã bao giờ thấy mình nhẫn tâm chưa, khi cho một đứa bé ăn xin mà sợ rằng mình gặp phải đứa tinh ranh lừa đảo?
Hai người đàn ông thiểu năng không như thế? Họ chia sẻ đồ ăn với nhau, họ giúp đỡ nhau, chờ đợi nhau vào mỗi sáng. Người này có sẽ nghĩ đến người kia không có. Và cứ thế mỗi ngày ở cạnh bên nhau.
Tôi nghĩ rằng, cuộc đời này sẽ còn “khuyết” quá nhiều. Mà chỉ khi bị “khuyết” người ta mới thấm nỗi đau của những người đã “khuyết”. Giống như khi bạn nghèo bạn sẽ cảm thấy cơ cực, khi bạn bị thương bạn mới thấu hiểu khó khăn của những người bị liệt.
Nhưng chắc chắn một điều, bạn sẽ chẳng cảm nhận được điều gì, nếu bạn “khuyết tật tâm hồn”. Đó mới là điều đáng sợ nhất thế gian.
© Ruby Vân Anh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.