Cuộc đời cần bao nhiêu chiếc gương soi
2016-08-03 01:29
Tác giả:
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có ít nhất một lần soi vào trong gương hoặc một thứ gì đó tương tự để thấy được hình hài phản chiếu của mình.
Ngày còn thơ bé, chiếc gương nhỏ xinh có tay cầm bằng nhựa là thứ phản chiếu rõ nét nhất trong nhà. Trong chiếc gương soi ấy là khuôn mặt của mẹ vào buổi sáng với mái tóc được búi cao, đôi mắt màu nâu ánh lên rạng rỡ; là bàn tay nheo lại của bà đang với lấy chiếc gương mẹ treo trên cao cho đứa cháu gái; là cái đầu lúc lắc của bé con học mẫu giáo, đôi môi chúm lại điệu đà khoe mái tóc đuôi gà vừa được cột lên. Trong chiếc gương soi ấy, là cả một tuổi thơ đầy yêu thương. Đó là yêu thương của bà ẩn trong nụ cười dành cho đứa cháu đang soi gương và hát líu lo; đó là yêu thương của cha ẩn trong ánh mắt mong mỏi bé con ngày một khôn lớn; đó là yêu thương của mẹ ẩn trong bản tay nhẹ nhàng tết tóc cho con mối sáng.
Bước chân ngày một vững hơn, đủ để nhận ra, cuộc đời này còn rất nhiều thứ tương tự một chiếc gương soi.
Đó là một lần vội vàng đi đến điểm hẹn, lướt nhìn qua cửa kính của một quán cà phê, thấy bóng mình trong đó, chỉnh lại tà áo, vuốt lại mái tóc, để cảm thấy tự tin nhất khi bắt đầu một cuộc gặp gỡ. Qua lớp kính mờ ấy, cũng phản chiếu dòng người đang lướt đi vội vã, sẽ chẳng ai dừng lại để ngắm nhìn một dáng hình thiếu nữ đang làm điệu trước gương, chỉ có một đôi mắt duy nhất đang nhìn, đôi mắt của cậu bé bán kẹo cao su. Nếu không chợt dừng lại để soi mình vào lớp cửa kính của quán cà phê, sẽ chẳng nhận ra ánh mắt chờ đợi, mong mỏi một sự sẻ chia của ai đó đối với mình; sẽ chẳng hiểu được rằng, qua lớp kính mờ ấy, có thể mình chưa đẹp, chưa cảm thấy hài lòng, nhưng trong đối mắt của rất nhiều người khác, tà áo còn vương bụi ấy lại là ước mơ của họ được mặc một lần.
Đó là một lần không thể kiên nhẫn đợi thêm vài giây đèn đỏ, vội nhấn ga phóng vụt đi cho kịp buổi họp. Nhìn qua gương chiếu hậu, không chỉ thấy gương mặt mình đang căng lên để tránh những chiếc xe cắt ngang phía trước; mà chợt thấy những khuôn mặt đang nhăn lại, những cái lắc đầu và ánh mắt thất vọng nhìn một người trẻ tuổi đang dần phá đi những quy định cần thiết nhất của cuộc sống. Chúng ta đã quá vội vàng mà quên đi mất rằng, đôi lúc cần dừng lại, dừng lại không chỉ để nhường đường cho người khác, mà để nhìn kỹ hơn đoạn đường phía trước sẽ đi qua. Sẽ không ai khiến chúng ta trở nên chậm trễ nếu chính chúng ta không tự đẩy mình vào những vướng mắc. Thay vì cố nhích thêm vài mét đường, dậy sớm hơn một chút để đón nắng mai, chuẩn bị tinh thần tốt nhất để bước ra đường, như thế có hơn không?.
Mỗi ngày qua đi nhận ra không chỉ thấy được một khuôn mặt, một ánh mắt, một nụ cười đơn thuần mà còn thấy được cuộc sống của chính mình và của nhiều người khác; thấy được những khát khao và cả niềm tuyệt vọng. Hơn thế nữa còn thấy được điều đúng và sai. Chỉ là, bạn có dừng lại và soi mình lâu hơn một chút không thôi?
Ai đó đã nói “Phụ nữ sở hữu rất nhiều chiếc gương. Thế nên phụ nữ yếu mềm và nhạy cảm”. Một chiếc gương lớn soi vào đó hình ảnh đẹp nhất của người con gái mặc chiếc váy cưới màu trắng, nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Một chiếc gương lưu lại dáng vẻ tất bật của người phụ nữ mỗi sáng thức dậy với lo toan cơm – áo - gạo - tiền, không biết từ lúc nào, chẳng còn nhìn thấy mái tóc búi cao, đôi mắt kẻ viền đen quyến rũ. Chợt thấy rằng, “người phụ nữ hạnh phúc là một người phụ nữ đẹp. Nhưng người phụ nữ đẹp chưa hẳn đã hạnh phúc”. Thế mới biết, không phải ngẫu nhiên phụ nữ có nhiều gương soi đến thế, mà cũng chẳng phải là điều quá đỗi ngạc nhiên khi phụ nữ có thể soi mình vào bất cứ đâu tương tự một chiếc gương, chỉ để nhìn ngắm lại bản thân mình một cách cẩn trọng hơn.
Giá mà phụ nữ, đừng soi hiện tại bằng chiếc gương của quá khứ. Yêu lấy bản thân mình, thì soi vào bất cứ chiếc gương nào cũng thấy đẹp xinh.
Trong đời người, còn có nhiều thứ tương tự một chiếc gương soi, nó không phải được nhìn thấy bằng mắt thường, đó là những phản chiếu được nhìn nhận từ tâm.
Nhìn vào tấm gương của một Nick Vujic để thấy sức mạnh cộng đồng sẽ tiếp thêm nghị lực cho những con người kém may mắn. Nhìn vào tấm gương của một Nguyễn Ngọc Ký chịu đựng cơn đau để viết chữ bằng chân, để thấy được sự may mắn của bản thân khi sinh ra là một người lành lặn, để tự nhắc nhở chính mình khi đòi hỏi quá nhiều mà không một chút tự lực vươn lên. Nhìn vào những cụ già không nơi nương tựa, ánh mắt chờ đợi mỏi mòn để học cách yêu gia đình, học cách đối nhân xử thế.
Nhìn vào dòng chảy trong veo để thương lấy những con sông đang đục ngàu vì rác thải. Nhìn vào những em bé nông thôn đang hò reo đá bóng mà thương lấy những đứa trẻ thị thành tưởng chừng không thiếu thốn mà khát thèm một chốn để vui chơi. Chúng ta cần phải soi gương nhiều lắm. Soi vào gương không chỉ để riêng mình đẹp hơn mà để thế giới này không xấu đi vì những sai lầm của bản thân mình.
Chẳng biết, cuộc đời này, phải cần bao nhiêu chiếc gương soi?
© Ruby Vân Anh – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chiều sâu của sự sẻ chia
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu