Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vững vàng nhé, những chiến sĩ tuyến đầu!

2021-08-12 01:30

Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)


blogradio.vn - Tôi hạnh phúc và tự hào vì trong mọi hoàn cảnh, bên cạnh chúng tôi luôn có các bạn. Mãi vững vàng và luôn mạnh mẽ tiến bước trong cuộc chiến với Corona nhé, blouse trắng ơi.

***

Tôi đã từng đọc được một câu chuyện về một bác sĩ trong thời chiến ở miền Bắc nước ta những năm Mỹ ném bom ác liệt nhất. Chuyện kể rằng anh rất tuân thủ quy định về tránh bom, cứ nghe còi báo động là chạy nhanh xuống hầm và khi nào có lệnh báo yên mới lên. Thế nhưng có một lần bom thả tơi bời, ai nấy chen nhau xuống hầm thì không thấy anh bác sĩ đâu. Thì ra do đang cấp cứu bệnh nhân, anh quyết không rời vị trí, vì "Khi đứng bên bệnh nhân, tôi không bao giờ sợ hãi, mặc cho xung quanh lửa cháy, người kêu la bỏ chạy", anh nói.

Câu chuyện này đã gây ấn tượng rất mạnh với tôi về những ai làm nghề bác sĩ, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng thanh khiết và cao quý, những người có y đức và luôn hết mình vì bệnh nhân. Từ lúc đó, tôi đã thầm ngưỡng mộ vô cùng những “thiên sứ áo trắng” ấy, cho đến những ngày khi dịch Covid 19 xuất hiện thì tôi đã thật sự cảm phục và tự hào khôn tả về những cánh blouse trắng của nước nhà.

Bốn lần dịch Covid 19 bùng phát là bốn lần những y bác sĩ lại căng mình làm tuyến đầu để giúp nước nhà chống dịch với sự giúp đỡ của lực lượng bộ đội, công an, tình nguyện viên… Những công việc vòng ngoài như kê khai y tế, truy vết, lấy mẫu… thì các y bác sĩ tuyến đầu sẽ được hỗ trợ và làm giúp, nhưng khi mặc đồ bảo hộ, bước vào bên trong các bệnh viện điều trị Covid, bệnh viện dã chiến thì không ai còn có thể giúp được nữa. 

chong_-dich_2

Lúc này, họ chỉ có thể dựa vào bàn tay, khối óc, kết hợp với những kiến thức y khoa đã được học để cứu chữa cho bệnh nhân. Họ chiến đấu với những diễn biến của căn bệnh do vi rút gây nên để có thể đưa người bệnh từ cửa tử trở về. Trong trận chiến ấy, họ đứng bên giường bệnh và chung vai sát cánh cùng bệnh nhân để qua những phút nguy nan nhất.

Không biết bao nhiêu bữa ăn đã bị bỏ lỡ khi có tiếng báo hiệu chuyển biến xấu ở giường bệnh.

Không đếm được những ca trực mệt nhoài, căng thẳng mà không có thời gian kết thúc chắc chắn.

Cũng không biết trong những giấc ngủ chập chờn, vội vã giữa ngày thăm khám cho bệnh nhân Covid 19 có giúp các y bác sĩ vơi đi mệt nhọc hay không.

Khi đã xách đồ đạc đi chống dịch, ai cũng chỉ có thể hẹn ngày về khi dịch bệnh đã được khống chế, chứ không hề có một mốc ngày giờ nào cụ thể. Cái riêng, những công việc cá nhân và gia đình đã tạm gác lại hết để nhường chỗ cho cái chung, sự nghiệp chung lúc này, cùng đất nước và nhân dân chống dịch. 

Vẫy tay chào ra đi, họ biết đã và đang mang trên mình nhiệm vụ, trọng trách nặng nề nhưng hết đỗi vinh quang và ý nghĩa. Từ giây phút đó, ai ai cũng nỗ lực hết mình, không quản ngại mọi khó khăn, bởi lẽ tất cả đều hiểu chống dịch như chống giặc.

bac_-_si_1

Bao giọt mồ hôi đã đổ sau lớp áo y bác sĩ . Những tấm lưng có khi phải bỏng rát vì mặc đồ bảo hộ liên tục trong thời gian dài Cùng với đó cũng có bao giọt nước mắt phải gạt vội khi chuyện trò cùng con cái qua màn hình điện thoại hay nghe tin dữ về người thân mà chẳng thề về kề cận. 

Thật sự khó để có thể diễn tả hết những hy sinh, những nỗi lòng của những người đang đứng đầu trận tuyến. Thế nhưng vì giúp đời, giúp người, vì bao bệnh nhân đang trông đợi với mục tiêu cuối cùng là có thể ngăn chặn rồi đẩy lùi dịch bệnh Covid 19 quái ác, họ đã ngày đêm bám trụ lại. 

Có những người đã 2, 3 tháng, thậm chí đến 4, 5 tháng hoặc hơn vẫn chưa thể về nhà nhưng chẳng ai than thở hay bỏ cuộc. Đọc thông tin báo số liệu ca dương tính mới với những con con số chưa giảm, những đôi mắt sau lớp kính bảo hộ khẽ giật mình, rồi thảng thốt xót thương. 

Các y bác sĩ biết rằng cuộc chiến với vi rút vẫn đang hồi cam go và chưa thể dừng lại ngày một ngày hai, họ lại khẽ nắm chặt bàn tay quyết tâm. Và khi có người bệnh mới đến, họ lại đem hết sức mình cứu chữa, chẳng nề hà sớm trễ.

Lúc bình thường, các y bác sĩ là những người giúp đỡ cho người bệnh điều trị, chăm lo sức khỏe của mình. Thời dịch hoành hành, khi tổ quốc và nhân dân cần, họ lại là người đứng ra làm lực lượng tuyến đầu chống dịch, bảo vệ tính mạng người dân. Dù có khó khăn thế nào, nhưng ai ai cũng một lòng tin tưởng rằng rồi dịch bệnh sẽ được đẩy lùi và đất nước, nhân dân lại trở về với cuộc sống bình an như trước. 

day-lui-covid

Mọi thử thách, gian nan của những ngày hiện tại nhất định sẽ được đẩy lùi, và mọi người gặp nhau sẽ không còn phải e dè, xa cách sau lớp khẩu trang hay kính chắn giọt bắn nữa. Tuy viễn cảnh tươi đẹp ấy chưa thể ngày một ngày hai trở thành hiện thực, nhưng nhất định nó sẽ xảy ra sớm thôi vì cả đất nước Việt Nam đang đồng lòng cùng nhau đẩy lùi “giặc Covid” này. Cùng với sự hết lòng của đội ngũ y bác sĩ và các thành viên của tuyến đầu, nhân dân tuyến sau một lòng ủng hộ, giúp đỡ, nhất định sẽ giành được thắng lợi. Những giọt mồ hôi, nước mắt của hôm nay sẽ trở thành những giọt nước mắt hạnh phúc trong ngày ca khúc khải hoàn không xa ấy.

Xin cám ơn và tri ân những thiên sứ áo trắng ngàn lần. Những sự hy sinh và đóng góp to lớn của đội ngũ các y bác sĩ thời gian qua không thể nào diễn tả hay đo đếm được. Đó là những nghĩa cử thật ấm áp và cao đẹp mà người bệnh cũng như người dân sẽ luôn ghi nhớ trong lòng trong đại dịch và cả sau này, khi đại dịch đã qua nhiều năm.

Tôi hạnh phúc và tự hào vì trong mọi hoàn cảnh, bên cạnh chúng tôi luôn có các bạn. Mãi vững vàng và luôn mạnh mẽ tiến bước trong cuộc chiến với Corona nhé, blouse trắng ơi.

© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn

Xem thêm:

Khánh An ( Hồng Minh)

Dù có đi cả đời khói bụi, tôi vẫn tin hạnh phúc ở cuối con đường.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top