Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi 17 em có tất cả nhưng hình như lại chẳng có gì

2021-01-15 01:30

Tác giả: Nguyễn Thùy Dung


blogradio.vn - Tuổi 17, em có tất cả nhưng cũng chẳng có gì cả. Em nắm trong tay mùa hạ, nắm trong tay xuân xanh, nắm trong tay những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Tuổi 17, em được quyền sai lầm, được quyền khờ dại, ngốc nghếch.

***

Chào em, cô gái đang ở độ tuổi 17 tràn đầy sức sống!

Sinh nhật tuổi 17 của em, tôi muốn viết, muốn nói với em rằng tuổi 17 đầy thăng trầm nhưng cũng rất xinh đẹp, bởi vậy nên tôi mong em trân trọng từng khoảnh khắc này, từng giây phút khi em vẫn còn đang ở độ tuổi lưng chừng thanh xuân ấy, muốn em hãy khắc ghi từng kỉ niệm, từng bài học, bởi sau này có đánh đổi tất cả mọi thứ em cũng chẳng thể quay về được nữa đâu.

Tuổi 17 ấy, em vẫn là một cô gái vô tư hồn nhiên, sống đúng với những cảm xúc, với những cá tính và nét riêng biệt độc đáo của mình. Em nhìn cuộc sống muôn màu, thấy cả những điểm khuất và sự đáng yêu của nó. Em thấy mình trẻ trung, yêu đời, và đôi lúc cũng được nếm cảm giác thất vọng, áp lực đối với tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng sau tất cả, em vẫn nở nụ cười, vẫn tràn đầy hy vọng vào thanh xuân rực rỡ của bản thân!

Tuổi 17 ấy, em đi qua những trải nghiệm về lần đầu tiên. Lần đầu tiên ăn vụng trong lớp, lần đầu tiên trao đổi bài bất chấp giám thị chỉ để qua môn, lần đầu tiên biết tự chịu trách nhiệm cho những hành động của mình, lần đầu tiên nuông chiều và yêu thương bản thân mặc kệ thiên hạ có gièm pha ra sao. Và cũng là lần đầu tiên thầm thương trộm nhớ một bóng hình, chỉ mong ngóng được trò chuyện nhiều hơn với người ấy, được nhìn thấy người ấy nhiều hơn, gần gũi thấu hiểu người ấy nhiều hơn. Có rất nhiều những lần đầu tiên ý nghĩa trong cuộc đời đã xảy đến với tuổi 17 hồn nhiên tinh nghịch ấy.

Tuổi 17 ấy, em  gặp một chàng trai khiến em “yêu say đắm”. Chàng trai cùng em trải qua vui buồn, cùng em trải qua những cảm xúc thất thường, những lần giận hờn vu vơ, những câu trò đùa đáng yêu. Chàng trai mà khiến em có động lực để tích cực học tập, cố gắng rút ngắn khoảng cách của hai đứa lại. Em không biết có thể ở bên chàng trai ấy cho đến tận sau này hay không, nhưng em biết mình sẽ luôn nhớ về cậu ấy, và em biết những hồi ức trong sáng, những dư vị thanh xuân cậu ấy trao cho em vẫn sẽ còn nguyên vẹn, không bao giờ tàn phai.

Tuổi 17 ấy, vui chơi hết mình, học tập cũng hết mình. Em cảm nhận được những tràng pháo tay nhiệt tình, những tiếng hò hét hết sức để cổ vũ cho nhau trong một trận bóng đá, những ý kiến sôi nổi cho một buổi du lịch hay cắm trại,… Và không ít tiếng cười của những đôi bạn cùng tiến với kết quả đáng vui mừng trong học tập. Vui chơi đấy, thế nhưng chưa bao giờ quên nhiệm vụ học tập. Vẫn miệt mài với lượng giác, với đạo hàm, vẫn quay mòng mòng trong hình không gian, vẫn nhập tâm vào thơ tình của Xuân Diệu, của Puskin, của Tago, vẫn cố nhồi nhét công thức của Lý, Hóa, Sinh, vẫn am hiểu những bài học lịch sử, những triết lí của Công dân, vẫn thiết kế nhà hay giá sách môn Công nghệ, vẫn say mê tháo lắp súng ở giờ Quốc Phòng, và không quên làm chồng đề Tiếng Anh trước khi đến lớp. Em cảm nhận được từng hơi thở nhiệt huyết và khí thế tuổi trẻ trong mình.

Tuổi 17, em có tất cả nhưng cũng chẳng có gì cả. Em nắm trong tay mùa hạ, nắm trong tay xuân xanh, nắm trong tay những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Tuổi 17, em được quyền sai lầm, được quyền khờ dại, ngốc nghếch. Em dám làm những việc mình thích, những việc mình cho là đúng. Thế nhưng ở tuổi 17, tất cả cũng như một cơn gió, em không hoàn toàn nắm được nó, em chỉ là đang được tận hưởng cảm giác đắm chìm trong sự mát mẻ của nó mà thôi, và rồi cơn gió ấy sẽ vụt qua ngay tức khắc, chảy qua kẽ tay em khi thời gian đi mất, cho dù em có cố gắng níu giữ cũng sẽ không thể nào bắt lấy nó được nữa.

Chính bởi tất cả những rung cảm xinh đẹp nơi tuổi 17 ấy, tôi mong em trân trọng từng giây phút của mình, mong em sống sao cho tuổi 17 ấy sẽ không có hối tiếc, mong em có thể tô vẽ cho tuổi 17 của mình thêm sặc sỡ và ý nghĩa, cô gái nhỏ của tôi!

© Nguyễn Thùy Dung - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mối tình năm 17 tuổi là mối tình của thanh xuân l Truyện Hay

Nguyễn Thùy Dung

Bạn chỉ thấy cầu vồng sau mưa cũng như chỉ thấy bản thân mình sau giông bão!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Những cánh đồng đen (Phần 2)

Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.

Viết cho tháng tư

Viết cho tháng tư

Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.

Sóng và cát

Sóng và cát

Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Những cánh đồng đen (Phần 1)

Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.

Em sắp là người già

Em sắp là người già

Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.

Duyên phận

Duyên phận

Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Đôi khi bạn quên những điều giản đơn

Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.

back to top