Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trung thu xa nhà con nhớ cơm đoàn viên

2017-10-03 19:30

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

Trung thu lại về, nhà nhà người người nô nức đổ xuống đường sắm sửa bánh trái rồi đèn lồng, hay lại nhộn nhịp đi chơi Trung thu. Những đứa trẻ hớn hở nắm chặt tay bố mẹ để khỏi lạc giữa dòng người đông đúc. Thế nhưng đó cũng là khi tâm trạng của một đứa con xa nhà lại trở nên day dứt khó tả.

Phải rồi, Trung thu là tết đoàn viên, là ngày mà ai cũng muốn được quây quần bên gia đình mình. Thế nên lòng những đứa con xa quê lại nổi sóng. Nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ... lại ùa về.

***

Năm năm không phải là quá lâu nhưng cũng không phải là quá ít để con có thể nói hết với mọi người cảm giác của một đứa con xa nhà.

Cha mẹ à,

Năm năm rồi, con tự bước trên đôi chân của mình giữa cái xã hội người với người lắm rối ren này, nhưng chẳng bao giờ con thôi hết nhớ về nhà, chẳng nơi nào tốt bằng nhà của con.

Năm năm trước, cũng trong mùa tháng tám này, con bắt đầu bước đi trên một phần hai chặng đường sự nghiệp, một phần hai chặng đường quyết định công việc của con mai sau. Con nhớ năm ấy cũng đang gần tới Trung thu, cái cảnh mà nhà nhà người người háo hức chờ đón ngày lễ đoàn viên thì con lại có một niềm háo hức riêng. Niềm háo hức vui mừng chờ tới ngày được sải cánh tung bay, chờ đón ngày được sống tự lập, tự quyết định giờ giấc ngủ nghỉ không còn ai quản thúc mỗi sáng mỗi tối. Niềm vui khi con được thỏa thích ăn bánh mì, mì tôm. Niềm vui đấy không chỉ riêng con cảm nhận mà tất cả chúng con, những đứa bằng trang lứa con bây giờ. Cái cảm giác sống tự lập nơi phố thị nhen nhóm trong từng đứa một. Nhưng con dần nhận ra cảm giác ấy chỉ là hư vô khi con bước ra đời thật.

blog radio,  Trung thu xa nhà con nhớ cơm đoàn viên

Một tháng sau khi con xa nhà cũng đúng là ngày Trung thu, gói mì tôm, ổ bánh mì, cuộc sống thành thị chẳng làm con vui như tưởng tượng nữa. Mười tám tuổi đầu xa nhà biết bao bỡ ngỡ, lúc bấy giờ con đã hiểu cảm giác xa gia đình, tủi thân muốn khóc, muốn được về trong vòng tay cha mẹ. Thành thị sầm uất lắm nhưng lòng con tĩnh lặng. Bao nhiên nhà là bấy nhiêu ánh đèn, con tìm đâu ra ánh đèn nhà mình hở mẹ. Trung thu năm ấy, cái viễn cảnh xa nhà vẽ lên trước mắt tụi con, bước chân ban đầu háo hức bao nhiêu thì giờ tủi khóc bấy nhiêu. Trung thu, hai tiếng ấy đối với sinh viên tụi con mà nói nó keo kẹt bủn xỉn biết bao, không phải là ngày nghỉ lễ tết quốc gia nên việc học vẫn duy trì bình thường. Mà cũng ngặt nghèo cái nỗi cuối tháng chẳng đủ tiền ăn chứ nói gì bánh Trung thu.

Con nhớ, năm ấy vì xa nhà không được nghỉ phần vì tiết kiệm tiền mà phòng kí túc con đeo hẳn băng rôn quyết tâm xa nhà. Nhưng mẹ biết không, cuộc gọi chiều thứ bảy hôm trước Trung thu của cha, với chiếc bánh phần con mà cả nhà để làm nước mắt con rơm rớm, cổ họng nghen lại. Rồi chiều hôm ấy con cũng lao nhanh bắt xe về nhà.

Và Trung thu năm ấy con được ăn cơm đoàn viên với cả nhà

blog radio,  Trung thu xa nhà con nhớ cơm đoàn viên

Rồi cũng bốn năm sau, ngày con ra trường, bắt đầu lăn lộn với miếng cơm manh áo, thời gian mà con hoàn thành nốt một phần hai chặng đường sự nghiệp còn lại cũng lại là dịp sắp gần Trung thu.

Ngày con nhận công tác trong bệnh viện tỉnh cũng chính là ngày tết đoàn viên. Con nhớ, mới sáng sớm mẹ đã dậy chuẩn bị đồ, giấy tờ và nấu cho con bát chè trôi ngọt ngào. Cảm giác như đứa trẻ lớp một được mẹ chăm chút cho ngày đầu tiên tới trường.Tấm lòng người mẹ cao cả biết bao. Con cũng nhớ, chiều hôm ấy, khi con mệt nhoài người thì cha đã tặng cho con chiếc bánh Trung thu nhân đậu xanh mà con luôn thích. Đó là món quà ý nghĩa nhất mà con nhận trong ngày vui ấy cha ạ. Bao nhiêu mệt mỏi muộn phiền tan biến hết, gia đình mình lại đoàn tụ, quây quần bên nhau. Lúc ấy, con chỉ ước kiếm thật nhiều tiền để Trung thu năm nào con cũng về đoàn viên với cả nhà.

Và bây giờ, tròn năm năm con xa nhà cũng lại là mùa Trung thu sắp tới. Trung thu năm nay con chuyển công tác vào Nam, vậy là sẽ không còn bát chè trôi mẹ hay nấu, không còn chiếc bánh đậu xanh cha vẫn hay mua.

blog radio,  Trung thu xa nhà con nhớ cơm đoàn viên

Trung thu năm nay con lại xa nhà

Con cứ ngỡ mình đã đủ lớn để sống xa nhà, để tự lực cánh sinh, nhưng khi ngồi viết ra những dòng này lòng con lại thêm lần tĩnh lặng. Năm năm ngoảnh lại, con chưa làm được gì cho gia đình, ngay cả bản thân mình con cũng chưa làm được gì lớn. Năm năm bon chen giữa xã hội này nhiều lúc chân con như chùn bước, muốn vứt bỏ tất cả để về với gia đình. Nhưng rồi con nghĩ đến bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu mồ hôi cha mẹ đã nuôi con , rồi như sức mạnh lại thôi thúc con đứng dậy bước tiếp.

Năm nay là năm Trung thu đầu tiên con xa cha mẹ. Sài Gòn nhộn nhịp lắm, ồn ào và vội vã nhưng chẳng thể nào làm con vui. Chẳng biết còn được bao nhiêu mùa trung thu bên gia đình mình nữa, con cầu mong cha mẹ sẽ luôn hạnh phúc, mạnh khỏe, bình an.

© Võ Thị Khánh – blogradio.vn

Chương trình Radio Family thể hiện qua giọng đọc Lan Phương và do nhóm sản xuất Blog Radio thực hiện.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top