Tôi, em và valentine ( CXAN 138 )
2013-02-13 15:11
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Tôi đang sống tại một tỉnh miền núi phía Bắc, nơi chỉ có núi với rừng và sương mù giá lạnh. Còn em, đang sống giữa Sài Gòn nhộn nhịp, đông vui. Ngày Valentine năm nay, tôi và em đã có nhau, đó là một hạnh phúc. Chỉ tội không được ở bên nhau trong ngày lễ ý nghĩa này. Ngày Valentine sắp đến tôi biết em rất buồn và nhớ tôi lắm. Vì tôi không thể cùng em đi dạo phố, đi chợ hoa và nhất là tôi không thể trao tận tay em những bông hồng mà em rất thích.

Ảnh minh họa
Tôi sợ và có chút giận hờn với ngày lễ đáng yêu này. Đôi lúc tôi tự hỏi: ngày Valentine này người ta đặt ra để làm gì vậy? Vì công bằng mà nói, ngày đó cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác. Vậy thì sao tôi lại phải buồn, phải yêu, phải giận hờn và phải sợ ngày Valentine?
Có lẽ tình yêu trong tim tôi đã làm cho tôi biết sợ, biết giận hờn và biết yêu ngày lễ này. Cái cảm giác buồn vui, giận hờn, sợ hãi lẫn lộn này cho tôi một cảm nhận đặc biệt về ngày Valentine.
Tôi suy nghĩ rất nhiều và nghiệm ra rằng: Ngày Valentine là một ngày thật đặc biệt và rất có ý nghĩa đối với mọi người. Tùy vào bối cảnh tình yêu của mỗi người, mỗi cặp tình nhân, mỗi đôi vợ chồng. Mà ngày Valentine mang đến cho mỗi con người một cảm xúc và những chuyện vui buồn khác nhau. Riêng đối với tôi, ngày Valentine vẫn là một ngày vừa đáng yêu vừa đáng sợ. Nó mang lại cho tôi những nỗi buồn man mác, những nỗi sợ hãi xen lẫn niềm vui khó tả.

Ảnh minh họa
Em biết không? Mỗi tin nhắn diện thoại tôi nhận được từ em, là một giờ đồng hồ bên em của ngày Valentine. Mỗi cuộc trò chuyện với em qua điện thoại là một ngày dài Valentine hạnh phúc. Mỗi buổi chat cùng em trên Yahoo là cả một tuần Valentine ấm áp và êm ả. Và khi tôi và em ở bên nhau thì chúng mình sẽ có một mùa Valentine hạnh phúc dài bất tận. Dài dến hết cuộc đời, nếu chúng mình biết gìn giữ và vun đắp cho tình yêu đã có.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Chia tay rồi đừng làm mình tổn thương thêm nữa
Điều tốt nhất sau khi chia tay là hãy sống tích cực lên, hãy yêu lấy bản thân và trân trọng những gì mình đang có. Đời là vô thường. Nếu ta không biết trân trọng và gìn giữ những người xung quanh thì đến khi đánh mất sẽ rất đau.

Replay Blog Radio: Đợi mưa
Tình yêu như cơn mưa lặng thầm đến khi nào không ai hay biết. Để rồi khi mưa tạnh, trái tim vẫn ngẩn ngơ nằm đấy, trải qua bao lâu chăng nữa vẫn ướt mềm chẳng thể nào được hong khô.

Blog Radio 756: Một nửa tình yêu không xứng đáng được gọi là tình yêu
Một nửa ly cà phê vẫn là cà phê. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nửa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.

Replay Blog Radio: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ta đi
Trong những tháng ngày cả nỗi buồn cũng rời bỏ chúng ta mà ra đi là những phút giây thật sự rất đau khổ. Khi bóng tối bủa vây cả cuộc đời mình tôi nhận ra cả cái bóng của mình cũng rời bỏ mình trong những lúc tối tăm nhất.

Replay Blog Radio: Những lá thư bay
Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô - Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Blog Radio 755: Nếu yêu anh, xin em đừng là gió
Người ta vẫn thường nói Thiên Bình là gió, gió lãng du, không bao giờ ở yên mãi một nơi, cơn gió đi rồi đến lúc nào đó có thể sẽ quay về chốn cũ hoặc cũng có thể không. Nhưng nếu yêu anh, xin em đừng là gió.

Anh sẽ nhớ về em một lần sau cuối
Tháng năm vẫn thế, vội vàng qua đi trong lặng lẽ. Cả anh và em, cả những kỷ niệm của chúng ta cũng sẽ già cỗi, cũng hóa thành một câu chuyện cổ tích mà chẳng ai thèm nhớ đến hay kể lại.

Replay Blog Radio: Nơi hạnh phúc nhất
Khi yêu một người đã ở bên cạnh mình từ rất lâu, bạn thường tự thắc mắc tại sao trước đây mình không có những cảm xúc này với người đó.

Blog Radio 754: Ngược dòng đừng quay lưng
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn bên nhau mãi mãi, nhưng tôi nhận ra rằng… mình vừa mới bỏ lỡ cả một đời người!

Replay Blog Radio: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán?
Người cô đơn chẳng nhìn thấy được, thời gian trôi đi rất vô tình, nếu cứ ngồi mãi chán chường, nghĩa là sẽ đánh mất cả ngàn điều quý giá; đánh mất phút giây trò chuyện cùng ba mẹ, đánh mất phút giây ôm đứa bạn thủ thỉ tâm tình, đánh mất cách nhìn, cách sống; đánh mất ước ao khát vọng; và có thể một ngày, đánh mất chính trái tim.