Tình bạn giữa Mèo và Chuột
2013-03-05 14:36
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
- Chúng ta phải dự trữ thức ăn cho mùa đông, nếu không sẽ đói mất. Còn bạn Chuột thân mến, bạn không được chạy nhảy lung tung đâu nhé, người ta sẽ đặt bẫy bắt bạn đấy! - Mèo nói.
Thế là sau khi bàn bạc, Mèo và Chuột quyết định mua một bình mỡ nho nhỏ. Cả hai không biết nên đặt bình mỡ ở đâu vì không chắc nơi nào là an toàn nhất. Sau hồi lâu cân nhác, Mèo gợi ý nên đặt nó trong nhà thờ vì không ai dám vào đó ăn trộm cả.

Ảnh minh họa
Thế nhưng Mèo luôn thèm được nếm thử hương vị cùa bình mỡ đó. Một ngày nọ, nó nói với Chuột:
- Bạn Chuột thân mến! Chú của mình ngỏ ý muốn nhờ mình làm cha đỡ đầu cho con trai mới sinh của chú ắy. Lông cu cậu trắng muốt nhưng có điểm xuyết vài đốm nâu tuyệt đẹp. Hôm nay gia đình chú ấy làm lễ rửa tội cho thằng bé, mình phải đi tham dự ngay, bạn trông nhà nhé!
- Chắc chắn rồi Mèo ạ. - Chuột trả lời. - Cậu cứ đến buổi lễ. Đi tiệc và nhớ mang quà về cho tớ nhé, tớ rất thích uống rượu vang đỏ!
Nhưng mọi điều Mèo nói đều là bịa đặt. Mèo chẳng có một người chú nào và cũng không hề được mời làm cha đỡ đầu. Mèo ta lao một mạch đến thẳng nhà thờ, tiến tới chiếc bình nhỏ và liếm một ít mỡ phía trên. Sau đó, Mèo đi dạo trên các mái nhà trên thị trấn và nằm liếm mép phơi nắng, mãi tận chiều tối mới trở về nhà.
Thấy Mèo, Chuột liền nói:
- Ồ! Cậu về rồi đấy à? Tớ hy vọng cậu có một ngày vui vẻ!
Mèo trả lời:
- ừ, cũng khá vui Chuột ạ!
- Cậu đặt tên đứa trẻ là gì vậy? - Chuột hỏi.

Ảnh minh họa
- "Đi Tong Phần Ngọn"? - Chuột ngạc nhiên. - Đó là một cái tên lạ nhưng hay đấy chứ.
- Tớ thấy còn hay hơn cái tên "Kẻ Lượm Mẩu Vụn"của đứa cháu cậu đỡ đầu đấy! - Mèo trả lời.
Một thời gian sau, Mèo lại thèm ăn mỡ. Lần này nó nói với Chuột:
- Chuột thân mến, có khi phải nhờ cậu một lần nửa vậy. Cậu trông nhà giúp tớ nhé, tớ lại được mời làm cha đỡ đầu lần thứ hai. Đứa bé có một nhúm lông màu trắng quanh cổ tuyệt đẹp, tớ không thể nào từ chối được.
Chú chuột nhỏ tốt bụng nhận lời và Mèo lại lén lút tới nhà thờ. Nó tiến thẳng đến chỗ chiếc bình nhỏ, chén một mạch hết phân nửa bình mỡ.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?