‘The Little Doll and Big Giant’: Một nước Pháp lãng mạn dịu dàng qua đôi mắt của Dương Thụy
2022-09-21 01:10
Tác giả:
blogradio.vn - The Little Doll and Big Giant là tập truyện ngắn của nhà văn Dương Thụy về nước Pháp, về những câu chuyện tình yêu nhuốm màu lãng mạn và dịu dàng.
***
“The Little Doll and Big Giant” (tên gốc: Búp bê nhỏ xíu và chàng khổng lồ) tiếp tục là quyển sách được dịch sang tiếng Anh của nhà văn Dương Thụy, sau những tác phẩm thành công trước đó: “Beloved Oxford”, “In the Golden Sun”, “We’ll Meet Again in San Francisco”.
The Little Doll and Big Giant là tập truyện ngắn của nhà văn Dương Thụy về nước Pháp, về những câu chuyện tình yêu nhuốm màu lãng mạn và dịu dàng.
Dương Thụy yêu nước Pháp, từng chút một về đất nước xinh đẹp ấy được cô đem vào tác phẩm của mình, xây dựng nên những câu chuyện về anh trai Tây, bà đầm đẹp đẽ và đa tình. Tập truyện không còn mang màu sắc hài hước, năng động và tinh nghịch như những tác phẩm trước đó của nhà văn Dương Thụy. Những nhân vật đã lớn hơn, không còn sự yêu đương cuồng nhiệt như thuở đôi mươi mà là những hoài niệm tuổi trưởng thành.
Những câu chuyện ngắn trong The Little Doll and Big Giant là những cuộc gặp gỡ tình cờ ở sân ga, là câu chuyện tình của anh chàng người Pháp với cô gái Việt Nam mà tác giả ví là chàng khổng lồ và cô búp bê nhỏ xíu. Tác phẩm còn là những dòng tâm sự của những người đã trải qua sự bào mòn của thời gian, những khúc mắc, những cảm xúc chân thật của nhân vật như tách trà chiều, có khi tách trà ấy ấm nóng đậm vị, có khi lại mang hương vị thanh mát dịu dàng. Thời gian dung chứa những kỷ niệm cho con người, đôi khi vô tình lại đôi khi hữu ý làm con người nhói lòng.
Bên cạnh những câu chuyện dài ngắn về con người, tác phẩm còn là lối sống, văn hóa Pháp được đan xen rất tự nhiên. Điều đó chứng tỏ tác giả là một người đầy trải nghiệm, trưởng thành, gắn bó và yêu thương nước Pháp như quê hương, như vùng đất của tâm hồn.
Văn phong của Dương Thụy là sự nhẹ nhàng hòa trộn với sự hồn nhiên, thêm một chút chiêm nghiệm của người phụ nữ đã trải qua nhiều bước ngoặt cuộc đời. Văn Dương Thụy luôn cuốn hút bạn đọc bởi một chất riêng không lẫn với bất kỳ người nào. Những dòng thỏ thẻ, tâm tình, sự giản dị chân thành trong văn chương là thứ đưa người đọc đến gần hơn với Dương Thụy và hòa mình vào các tác phẩm của cô.
Học tiếng Pháp từ nhỏ và luôn mơ ước được đến Pháp, với tôi nước Pháp thân quen ngay cả khi chưa có dịp đặt chân đến. Năm 1998 khi 23 tuổi, tôi được đến Pháp lần đầu, trong chuyến đi đó, có nhiều điều tuyệt vời vượt quá mức mong đợi, cũng có đôi chút thất vọng do tôi đã quá kỳ vọng vào vùng đất trong mơ. Về sau này, khi có dịp trở lại nước Pháp nhiều lần, và cả đến những nước khác, tôi nhận ra mỗi đất nước có những thú vị riêng mà tôi không bao giờ nên so sánh. Mặc dù vậy, khi có ai hỏi tôi thích đất nước nào nhất trong những nơi tôi có may mắn đi qua, tôi không ngần ngại trả lời liền: “Nước Pháp”.
Nước Pháp, đối với tôi không phải là một vùng đất đơn thuần để du lịch. Đó là nơi tôi luôn xúc động mỗi khi quay về, được nói thứ ngôn ngữ tôi đã học suốt những năm tháng ấu thơ, được ôm chầm những người Pháp thân thương xem tôi như người trong gia đình. Nước Pháp, đối với tôi có một cái tình, không thể gọi tên, chỉ biết rằng có một sợi dây vô hình nối liền tim tôi với vùng đất xinh đẹp đó. Và dĩ nhiên, những người Pháp mà tôi quen mười mấy năm nay, đối với tôi cũng có một cái tình, sâu đậm, thắm thiết, vượt xa một tình bạn thông thường.
Dạo gần đây người Việt Nam có điều kiện đi du lịch châu Âu nhiều hơn trước kia, không chỉ là giới trung niên có cuộc sống ổn định mà giới trẻ vốn chưa dồi dào lắm về tài chính cũng đã đến được lục địa xinh đẹp này. Giờ đây ít ai từ Việt Nam đổ đường sang tận châu Âu chỉ để đi một nước nào đó mà thường tranh thủ đi vài nước lân cận. Tôi luôn háo hức hỏi những người trở về từ một chuyến du lịch châu Âu: “Sao? Bạn thích nước nào nhất, thích điều gì nhất từ chuyến đi?”. Phần lớn họ hào hứng kể lể, để rồi cuối cùng than phiền với tôi: “Nước Pháp đẹp nhất, nhưng người Pháp thì không quá thân thiện”.
Có một điểm chung ở những người than phiền về người Pháp: Họ không biết nói tiếng Pháp. Khi tôi nêu lên lý do chính đáng này để lý giải vì sao họ thấy người Pháp không thân thiện, họ bối rối thốt lên: “Không lẽ ai đi du lịch đến Pháp cũng đều phải biết tiếng Pháp, mà tiếng Pháp thì khó như vậy!”. Và rồi họ thêm vào, rất nhiều khách du lịch không biết tiếng Hà Lan, nhưng ai cũng thấy người Hà Lan rất thân thiện, hoặc người Thụy Sỹ cũng rất tận tình. Họ quên một điều, người Hà Lan và người Thụy Sỹ rất giỏi ngoại ngữ, nên người địa phương và khách du lịch không bị rào cản ngôn ngữ ngăn cách.
Mặc cho tôi cố sức cho rằng người Pháp không đáng thất vọng đến thế đâu, phần lớn ít ai bị tôi thuyết phục nếu tôi không cho họ những ví dụ rõ ràng. Cho nên cuối cùng, đó là lý do ra đời quyển sách nhỏ này, với mong ước rất tha thiết của tác giả: người Pháp rất tình cảm.
Những truyện ngắn trong cuốn sách được viết hoàn toàn hư cấu dựa trên những ký ức ngọt ngào. Duy trong phần phụ lục tôi viết về hai nhân vật có thật, một là người sếp đầu tiên trong đời tôi, Monsieur Roy, và một là mẹ nuôi của tôi, bà Michelle Jouannaud.
Bạn cứ đọc sách đi, rồi tự mình nhận xét. Riêng với tôi, người Pháp dễ thương mà.
Theo Elle
Mời xem thêm chương trình
Quán quen nào còn nhắc tên chúng mình | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.





