Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chìa khóa để không trở thành 'người lạ với chính mình'

2025-11-03 10:20

Tác giả:


Nhiều người trong chúng ta từng trải qua cảm giác bối rối: “Tại sao mình lại hành xử như vậy?”, “Vì sao mình lặp lại những sai lầm cũ?”, hoặc “Mình thực sự là ai giữa bao vai trò xã hội này?”. Câu trả lời không nằm ở bên ngoài, mà ở trong một khái niệm tâm lý học đầy sức nặng: Insight - nội quan.

***

Trong tâm lý học, đặc biệt là phân tâm học, insight không chỉ là sự hiểu biết bề mặt. Nó là khoảnh khắc một người nhận ra mối liên hệ giữa những trải nghiệm quá khứ, những xung đột vô thức, với cảm xúc và hành vi hiện tại. Khi ta có được nội quan, ta không còn nhìn bản thân như một chuỗi hành động rời rạc, mà bắt đầu thấy rõ nguyên nhân ẩn sâu đằng sau. Chính sự thấu suốt ấy mới mở ra con đường chữa lành.

Hãy tưởng tượng một người luôn né tránh tranh luận. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, ta sẽ nói rằng họ “yếu đuối” hay “thiếu tự tin”. Nhưng khi có nội quan, chính họ mới thấy rõ: thói quen né tránh ấy xuất phát từ ký ức tuổi thơ, nơi tiếng cãi vã của cha mẹ gắn liền với nỗi sợ hãi. Chỉ khi nhận ra nguồn gốc này, họ mới có cơ hội thoát khỏi vòng lặp cảm xúc và xây dựng cách phản ứng mới. Nội quan, vì thế, không phải lý thuyết xa vời, mà là bản đồ nội tâm giúp ta sống chủ động hơn.

Tuy nhiên, sự thiếu vắng nội quan lại là điều rất phổ biến. Ta dễ bị kéo đi bởi những nhãn dán xã hội, những lời chẩn đoán, hay cả những kỳ vọng người khác áp đặt lên mình. Và khi đó, ta dần trở thành một “phiên bản xa lạ”, không còn gắn kết với chính con người thật.

Điều này được thể hiện sâu sắc trong cuốn sách “Người lạ với chính ta” của tác giả Rachel Aviv. Ngay từ khi mới sáu tuổi, Rachel đã bị chẩn đoán mắc chứng chán ăn, dù cô bé không hề có nỗi buồn sâu sắc nào như bác sĩ ghi trong bệnh án. Chỉ một kết luận y khoa đã biến cuộc sống bình thường của cô thành “câu chuyện bệnh lý”. Qua từng trang sách, Rachel không chỉ kể lại ký ức của mình, mà còn mang đến nhiều câu chuyện có thật khác. Từ một phụ nữ da đen chống chọi với bệnh tâm thần phân liệt và nạn phân biệt chủng tộc, đến một phụ nữ Ấn Độ từ bỏ gia đình để đi theo tín ngưỡng… Những con người ấy, dù khác biệt về hoàn cảnh, môi trường sống, nhưng họ đều có chung một trải nghiệm chính là cảm giác xa lạ với chính bản thân dưới ánh nhìn và định nghĩa của người khác.

Điều Rachel muốn nhấn mạnh là: chữa lành một tâm trí bất ổn không thể chỉ dựa vào thuốc men hay những nhãn dán đến từ chẩn đoán. Điều trị một chứng bệnh là điều trị cả một con người với tính cách, hoàn cảnh, ký ức, và cả khát vọng sống của họ. Và để làm được điều đó, mỗi cá nhân cần tự tìm lại sự gắn kết với bên trong mình, thay vì phó mặc hoàn toàn cho những định nghĩa áp đặt từ bên ngoài.

Đó cũng chính là sức mạnh của nội quan. Khi ta tập nhìn vào bên trong, ta không còn là “nạn nhân” của chẩn đoán hay sự kỳ thị. Ta bắt đầu hiểu rõ vì sao mình cảm thấy khác biệt, vì sao mình phản ứng như vậy, và đâu mới là điều bản thân thực sự khao khát. Nội quan là bước đi đầu tiên để ta thôi là “người lạ với chính ta”.

Cuộc sống luôn có những lằn ranh mong manh giữa bình thường và bất thường. Nhưng sự khác biệt không nhất thiết phải biến ta thành “bất thường” trong mắt xã hội. Nếu ta đủ can đảm thực hành nội quan qua những việc đơn giản như: viết nhật ký, lắng nghe cảm xúc, trò chuyện chân thành, hay đơn giản là tìm thấy chính mình trong một cuốn sách,… ta sẽ dần kết nối lại với phần cốt lõi sâu thẳm nhất.

Và nếu bạn đang tìm kiếm một cánh cửa để bắt đầu hành trình ấy, “Người lạ với chính ta” của Rachel Aviv là một cuốn sách không thể bỏ qua. Những câu chuyện đời thực trong sách không chỉ khiến ta thấu hiểu người khác, mà còn thôi thúc ta tự hỏi: liệu mình có đang trở thành “người lạ” với chính bản thân? Và nếu câu trả lời là có, thì nội quan chính là chiếc chìa khóa để bạn trở về.

znews.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hy Vọng Mỗi Năm, Mỗi Ngày, Mỗi Phút Trôi Qua Đều Tươi Đẹp | Blog Radio

 
 
 
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con nhà nghèo

Con nhà nghèo

Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

back to top