Yêu thương gửi bố
2025-12-18 14:50
Tác giả:
blogradio.vn - Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
***
Người ta bảo, tất cả những ông bố trên thế gian này đều yêu thương gia đình, con cái hết mực. Thế nhưng một thời, bố trở thành nỗi khiếp sợ của chị em tôi và mọi người!
Sợ bố, chị em tôi làm gì cũng phải làm trong im lặng, kể cả húng hắng ho cũng không dám ho thành tiếng. Sợ bố, mấy anh chị em – con các cậu, các dì, các bác, các cô tôi, chỉ cần nhắc đến bố là khiếp vía, mặt xanh như tàu lá. Sợ bố, bạn bè tôi mỗi lần đến nhà, chỉ dám đứng thập thò ngoài đầu ngõ. Tôi nhớ ngày tôi học lớp 5 trường làng, nhà trường tổ chức cho học sinh tham gia lao động quét dọn đường làng, ngõ xóm chuẩn bị đón Tết. Vì khát nước, nhóm bạn trong lớp rủ nhau về nhà tôi xin nước uống. Tôi đã vui vẻ dẫn các bạn về nhà. Vừa vào đến cổng, giọng bố đã nạt nộ, quát tháo vì bực dọc. Tôi đứng sững như trời trồng, còn lũ bạn thì thót tim, ba chân bốn cẳng chạy mất hút!
Sợ bố, chị em tôi từng có chung ước muốn: “Ước gì ngày nào bố cũng đi làm hoặc đi đâu đó. Bố đi cả ngày, cả tuần, cả tháng, thậm chí cả năm cũng được”. Vì khi bố ở nhà, sẽ chẳng đứa nào dám ngồi yên hay ho he lớn tiếng. Đứa quét nhà, quét sân; đứa thau ấm chén, rửa bát, chà xoong nồi; đứa nhặt rau, nấu cơm,… Chúng tôi tranh nhau làm việc, tìm việc để làm và làm một cách nghiêm túc, khẩn trương trong sự thấp thỏm lo sợ. Còn khi bố vắng nhà, chúng tôi được thoải mái tranh cãi, thoải mái hơn thua, tị nạnh nhau kể cả thoải mái lười biếng việc nhà, việc học…

Thời gian trôi…
Ngày tôi thi đại học năm đầu tại Vinh (năm 2002), bố dẫn tôi đi. Bố lo cho tôi từ miếng ăn, giấc ngủ. Mỗi buổi thi, bố đều đứng ngoài cổng trường chờ, hỏi han, động viên tôi. Năm ấy, tôi thi rớt đại học, thay vì thất vọng, trách móc, bố vỗ về, an ủi, động viên tôi: “Lần sau con chỉ cần cố gắng chút nữa là được”. Những lời khích lệ của bố giống như “liều thuốc tinh thần” giúp tôi có thêm động lực, vững tin vượt lên thất bại.
Một năm sau đó, tôi ôn thi lại và đậu vào trường Đại học Sư phạm Quy Nhơn (Năm 2003). Vượt quãng đường dài gần 1000 km, bố lại đưa tôi đi nhập học. Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học, tìm nơi ở trọ, bố dẫn tôi đi ăn, đi mua sắm những đồ dùng thiết yếu để tôi bắt đầu cuộc sống tự lập. Bố dặn dò tôi đủ điều. Từ việc đi đứng, ăn uống, học tập đến giao tiếp, đối nhân xử thế,… Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Khoảnh khắc bố bước lên xe khách để về lại quê, tôi không cầm được nước mắt. Tôi òa khóc nức nở chạy đến ôm chầm lấy bố, còn bố thì quay đi, lén nâng vạt áo lau nước mắt. Chiếc xe khách lăn bánh chầm chậm rồi nhanh dần, cánh tay tôi vẫn giơ lên hướng về phía xe chạy, thay lời tạm biệt bố. Thương bố, tôi càng tự trách mình, đã từng có suy nghĩ ích kỉ, độc đoán với bố.
Ngày tôi lấy chồng, bố rưng rức khóc, đôi mắt đỏ hoe. Đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị vốn dĩ, bố cũng giống như tất cả những người bố trên cuộc đời này, đều có những phút giây yếu lòng, đều yêu thương con không nói bằng lời.
Rồi ba đứa em tôi cũng lần lượt đậu đại học, ra trường, có công việc ổn định và lập gia đình. Chúng tôi, mỗi đứa lập nghiệp một nơi, không có đứa nào ở gần bố mẹ. Cả bốn chị em khi đã có gia đình, có con cái, mới thực sự biết rõ: Bố không ghét chúng tôi như chúng tôi đã từng nghĩ! Bố vẫn luôn yêu thương chúng tôi, chỉ là cách thể hiện tình yêu của bố khác với những người bố khác mà thôi.
Mẹ và cô dì, chú bác tôi luôn bảo: Tính bố vậy thôi chứ bố thương chị em tôi nhất! Bố vì gia đình, vì chị em tôi nên không tránh khỏi những lúc bực dọc, tức giận, khó chịu, quát mắng, rầy la. Bố vì mong chị em tôi nên người nên phải đóng “vai ác”. Chúng tôi không hề biết rằng khi chúng tôi đau một thì có thể bố đau gấp mười. Tôi càng thấm thía câu nói chí lý của Cicero, rằng: “Trên trái đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người cha cho con mình”. Bố tôi nay đã bước qua tuổi lục tuần, tóc đã bạc màu mây, sức khỏe yếu dần bởi sương gió, bởi nắng mưa vất vả. Thương bố, chúng tôi đều thầm cầu mong bố luôn khỏe mạnh, bình an.
Đã nhiều lần tôi muốn “thú tội” và nói lời xin lỗi bố. Thế nhưng, phần vì chưa đủ can đảm, phần vì sợ bố sẽ buồn mà đến nay, tôi vẫn chưa thốt nên lời muốn nói, dù hàng ngày, tôi vẫn đang cố gắng chắt chiu những điều tốt đẹp nhất dành cho bố!
© Xanh Nguyên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh Chỉ Là Vị Khách Thoáng Qua Trên Hành Trình Em Đi Tìm Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.






