Gửi nỗi buồn của anh cho em
2025-01-02 15:55
Tác giả: làm sao chữa lành?
blogradio.vn - Rồi có một đêm, sau một ngày làm việc kiệt sức, Nam gọi cho Trang. Giọng anh khàn khàn, pha lẫn chút mệt mỏi: “Trang này, đôi khi anh chỉ ước mình có thể buông bỏ hết mọi thứ, sống cho riêng mình thôi.”
***
Cô và anh – hai trái tim với những vết thương chồng chất, tưởng chừng sẽ mãi khép kín, lại vô tình gặp nhau và tìm thấy sự đồng điệu, dù cách xa hàng ngàn cây số. Cô là một người con gái yếu đuối, từng chịu đựng những mất mát và tổn thương sâu sắc, còn anh là chàng trai kiên cường, luôn gồng mình trước trách nhiệm, hiếm khi để lộ nỗi lòng. Giữa họ là một tình yêu dịu dàng nhưng đầy thử thách; cô khao khát trở thành điểm tựa để anh có thể dựa vào, trong khi anh lại giằng xé giữa việc mạnh mẽ hay mở lòng.
Trang và Nam gặp nhau trong một nhóm trò chuyện trực tuyến, một nơi mà những người xa lạ có thể dễ dàng tìm thấy nhau, chia sẻ vài câu bông đùa rồi lướt qua như chưa từng gặp mặt. Nhưng với Trang và Nam, đó lại là nơi bắt đầu một thứ tình cảm đặc biệt. Một người ở Hà Nội, một người ở Sài Gòn, cách nhau hàng ngàn cây số, nhưng trái tim của họ lại ngày càng gần gũi. Những cuộc trò chuyện đêm khuya, những tin nhắn quan tâm mỗi buổi sáng, và cả những câu bông đùa về cuộc sống, dần kéo cả hai lại gần nhau hơn.
Trang là một cô gái trầm lặng, có đôi mắt luôn ánh lên vẻ mơ màng nhưng ẩn chứa sự tổn thương sâu sắc. Cô từng bị phản bội, từng đặt tất cả niềm tin và yêu thương vào một người nhưng cuối cùng chỉ nhận lại là nỗi đau. Từ đó, trái tim Trang khép lại, cô tự xây cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, sợ rằng nếu mở lòng lần nữa, mình sẽ lại tan vỡ. Thế nhưng, Nam đã khiến cô rung động, từng chút một, nhẹ nhàng và dịu dàng như cách gió đông thổi qua những vết thương chưa lành.
Nam là một chàng trai sống thiếu tình thương từ bé. Là con cả trong một gia đình đông anh em, Nam phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề mà một người ở tuổi anh không đáng phải chịu. Mẹ Nam mất sớm, cha thì đi làm xa, cả gia đình đều dựa vào anh. Nam luôn cố gắng trở thành điểm tựa, người bảo vệ cho các em của mình. Anh chưa từng cho phép mình yếu đuối, chưa từng dám khóc trước mặt bất kỳ ai. Nhưng đôi khi, trong những đêm khuya tĩnh lặng, anh lại tự thấy mình cô đơn đến cùng cực. Nam không muốn ai biết được nỗi đau của mình, kể cả Trang.
Ban đầu, những cuộc trò chuyện của Nam và Trang đơn giản là để khuây khỏa. Họ chia sẻ những câu chuyện đời thường, về nhịp sống khác biệt của hai thành phố. Nhưng từng ngày qua đi, hai trái tim đó lại xích lại gần hơn. Trang bắt đầu tìm đến Nam mỗi khi cảm thấy buồn bã, và Nam thì dần để lộ phần nào sự mềm yếu bên trong mình. Dù cách nhau gần 1,700 km, dường như có một sự kết nối vô hình giữa họ, một thứ tình cảm mà cả hai đều thầm lặng trân trọng.
Cô biết rằng Nam đã trải qua nhiều thứ hơn những gì anh để lộ. Đã có những lần cô gọi điện cho anh giữa đêm, cảm nhận qua giọng nói của anh sự mệt mỏi và đau đớn mà anh cố giấu kín. Cô lo lắng, cô buồn bã, nhưng mỗi lần cô hỏi, Nam chỉ cười nhẹ rồi lảng đi. Trang cảm thấy bất lực, cô muốn chia sẻ gánh nặng với anh, muốn là chỗ dựa mà anh có thể dựa vào. Nhưng Nam lại cứ giữ khoảng cách, tự mình gánh vác tất cả, không muốn ai biết về nỗi đau thầm kín.
Những cuộc cãi vã bắt đầu từ đó. Có một lần, Trang không kiềm được, cô đã tức giận hỏi Nam tại sao không chịu mở lòng với cô, tại sao cứ phải chịu đựng mọi thứ một mình. Nam lặng im, rồi nói, “Anh không muốn em phải lo lắng cho anh. Em xứng đáng có một người yêu hoàn hảo, không phải một người đầy vết sẹo như anh.” Cô bất lực và tổn thương. Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu tình cảm cô dành cho anh dường như bị phủ nhận. Đêm đó, cô nằm trằn trọc, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Cô yêu Nam, nhưng tình yêu ấy không đủ để làm tan chảy lớp băng anh đã tự xây quanh mình. Lòng tự tôn của Nam như một bức tường vững chắc, đẩy cô ra xa dù cô đã cố gắng rất nhiều.
Thời gian trôi qua, cả hai vẫn tiếp tục ở bên nhau, nhưng sự im lặng giữa họ dần trở thành một bức tường. Những tin nhắn dần ít đi, cuộc gọi giữa đêm cũng thưa dần, cả hai đều cảm thấy như đang dần xa cách. Nam vẫn gồng mình chịu đựng, trong khi Trang cảm thấy đau khổ vì không thể làm gì để giúp anh. Mỗi đêm, cô ôm lấy chiếc điện thoại, ngắm nhìn tin nhắn cuối cùng của anh rồi lặng lẽ bật khóc. Cô muốn làm nhiều hơn, muốn ở bên anh, nhưng khoảng cách và sự bất lực như ngăn cản cô. Rồi có một đêm, sau một ngày làm việc kiệt sức, Nam gọi cho Trang. Giọng anh khàn khàn, pha lẫn chút mệt mỏi: “Trang này, đôi khi anh chỉ ước mình có thể buông bỏ hết mọi thứ, sống cho riêng mình thôi.”
Trang im lặng nghe, cảm nhận được sự đè nặng trong lời nói của anh. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ biết nghe Nam thở dài ở đầu dây bên kia. Đó là lần đầu tiên Trang thấy Nam yếu đuối đến thế. Cô muốn anh hiểu rằng cô sẵn sàng ở bên anh.
Vào một đêm muộn, Trang nhận được tin nhắn của Nam. “Anh đang ở bệnh viện,” dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng làm cô bàng hoàng. Cô hỏi gì cũng không trả lời, chỉ để lại một dòng cuối cùng: “Anh ổn, đừng lo.” Nhưng làm sao cô không lo được? Trang quyết định không chờ đợi thêm nữa, cô lập tức đặt vé bay vào Sài Gòn ngay sáng hôm sau.
Đến bệnh viện, nhìn thấy Nam đang nằm trên giường bệnh, gương mặt mệt mỏi và hốc hác, tim cô thắt lại. Cô nhẹ nhàng tiến đến bên anh, đặt tay lên tay anh. Nam mở mắt, thấy Trang, trong đôi mắt anh hiện lên sự bất ngờ xen lẫn chút hối hận. “Trang, sao em lại vào đây?” Anh hỏi, giọng yếu ớt.
“Em không thể ngồi yên khi biết anh đang phải chịu đựng như vậy,” Trang đáp, cố giữ cho giọng mình không vỡ. Cô nghẹn ngào: “Anh có biết em lo lắng đến thế nào không? Tại sao cứ phải chịu đựng một mình?”
Nam cúi mặt, tránh ánh mắt của Trang. Anh biết cô quan tâm đến anh, nhưng anh vẫn không thể làm cô hiểu được, rằng gánh nặng trên vai anh là quá lớn, và anh không muốn ai phải san sẻ nỗi đau đó. Thế nhưng, khi nhìn thấy Trang đứng đó, nhìn vào đôi mắt cô tràn đầy tình yêu và sự kiên nhẫn, Nam cảm thấy như mọi thứ trong anh sụp đổ.
Trang siết chặt tay anh, giọng khẽ run: "Có em rồi, sao anh cứ tự ôm hết mọi thứ một mình thế? Anh ích kỷ vừa thôi! Gửi hết nỗi buồn của anh cho em đi, để em xoa dịu nó... Và em yêu anh."
Câu nói ấy, như một ngọn lửa ấm áp len lỏi vào trái tim đã đóng băng của Nam. Anh không kiềm chế nổi nữa, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ chảy. Lần đầu tiên, anh cho phép mình yếu đuối trước mặt cô, để những nỗi đau và tổn thương tuôn trào. Nam ôm lấy Trang, cảm nhận hơi ấm từ cô, như thể tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn giữa cuộc đời đầy giông bão này.
Họ ngồi đó bên nhau, trong không gian tĩnh lặng của bệnh viện, nhưng lòng họ thì dậy sóng. Nam cảm nhận được tình yêu của Trang, sự chấp nhận vô điều kiện mà cô dành cho anh. Lần đầu tiên trong đời, anh không thấy xấu hổ khi để lộ những vết sẹo trong tâm hồn mình. Anh hiểu rằng Trang không phải là gánh nặng, mà chính là điểm tựa anh đã tìm kiếm bấy lâu.
Những ngày sau đó, họ dành cho nhau nhiều thời gian hơn, không chỉ là những cuộc gọi hay tin nhắn. Nam dần học cách mở lòng, chia sẻ với Trang về nỗi cô đơn từ thời thơ ấu, về trách nhiệm mà anh đã gánh vác một mình suốt những năm tháng qua. Trang lắng nghe, dịu dàng và kiên nhẫn, không hề trách móc, không hề phán xét. Cô hiểu rằng yêu một người là chấp nhận cả những nỗi đau của họ, là cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Họ đã trải qua những tháng ngày xa cách, những lần giận hờn và hiểu lầm, nhưng giờ đây, họ đã tìm thấy sức mạnh để bên nhau. Cả hai cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai, cùng nhau mơ về ngày mà họ sẽ chung một mái nhà, sẽ không còn khoảng cách giữa Hà Nội và Sài Gòn nữa.
Trái tim của họ, dù từng vỡ vụn và đau đớn, giờ đây đã tìm thấy niềm an ủi, nhờ tình yêu và sự đồng cảm. Nam và Trang không còn phải một mình gồng gánh, mà đã có nhau, một điểm tựa, một nơi để trở về. Và họ biết, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, cùng vượt qua tất cả.
© làm sao chữa lành? - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tình Yêu Đẹp Đẽ Nhất Thế Gian Là Tự Yêu Lấy Chính Mình Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đợi bao lâu không đáng sợ, sợ là không biết chờ đến bao giờ
Đợi bao lâu không đáng sợ, sợ là không biết chờ đến bao giờ
Gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt rồi tương phùng
Anh sợ màn đêm thăm thẳm làm anh chệch bước lại rơi vào hố sâu hun hút. Anh sợ cả phần đời còn lại mình sẽ không còn yêu ai nhiệt thành và say đắm như cuộc tình với em.
Gửi tới mình và cậu
Mong gió đưa đi những cái ôm an ủi đến những người cần, để ngày dài có người được xoa dịu.
Top 3 con giáp may mắn nhất năm 2025, tài lộc dồi dào, gia đình hạnh phúc
Năm 2025 đang đến gần, mang theo những hy vọng và cơ hội mới. Cùng khám phá xem con giáp nào sẽ được Thần tài chiếu cố, đón nhận tài lộc dồi dào và hạnh phúc viên mãn trong năm tới.
Hạ tắt
Ở một đoạn đường nào đó tôi lặng lẽ theo sau cậu, nhưng bước chân cậu ấy rất nhanh cứ như chỉ cần tôi lỡ một bước thì cậu ấy đã bỏ lại tôi một đoạn đường rất xa rồi.
Khi người lớn biết buồn
Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
Người gọi là đã cũ này, em về bên anh có được không?
Anh thủ thỉ với kẻ trong gương rằng rồi sẽ ổn thôi, rồi sẽ qua đi những ngày cô quạnh, chán chường, nhớ nhung, khắc khoải. Nhưng biết đến bao giờ đây, 5 năm, 10 năm hay cả ngàn vạn đời sau nữa.
Có một người đã từng rất yêu em
Cơn mưa mùa thu lại về rơi lên khuôn mặt đã trắng bệch đi của tôi. Tôi không còn phân biệt được là nước mắt hay giọt mưa. Nó cứ rơi và ướt nhèo đi lời chưa nói mãi chẳng thể chạm được tới người.
Buông…
Mặc kệ đi em, hưởng những niềm vui thoáng chốc Bởi nông sâu có đo đếm được bao giờ Ngần ấy thời gian... Ngỡ như 1 giấc mơ... Vỡ như bong bóng Phù du... Nhạt nhoà... qua từng con số đếm
3 chữ này là cách sống tiến bộ nhất của một người
Khi thực sự có thể đứng ngoài cuộc, con người ta sẽ từng bước trở nên chín chắn và thận trọng, đáng tin cậy và tài năng, mở ra cuộc sống suôn sẻ, an yên.