Viết cho anh người đàn ông thương em nhất trên đời!
2024-11-14 17:05
Tác giả:
blogradio.vn - Ngày anh trúng tuyển, người đầu tiên anh báo là em. Em đã rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng gần nhau. Và đó cũng là ngày mà anh nói anh thương em, muốn chăm sóc em cả cuộc đời.
***
Vòng xoay thời gian cuốn em về ngày hôm qua...
Ngày em còn là cô bé học sinh cấp 3 dịu dàng trong tà áo trắng tinh khôi và anh còn là một chàng trai mọt sách, ngây ngô, ngại ngùng mỗi khi bị các bạn nữ trêu chọc.
Ai cũng bảo chuyện tình của chúng mình giống như cổ tích và em cũng cảm thấy em chính là nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích mà anh đã viết.
Chúng mình học cùng nhau từ lớp 1 đến lớp 5, lên cấp 2 thì tách lớp và lớp 12 chúng ta lại chung lớp. Suốt những năm học mình chơi chung một nhóm bạn, cùng nhau lớn lên, cùng nhau cố gắng học tập và cùng nhau trưởng thành.
Ngày ấy chúng mình rất hay tranh luận và cãi nhau. Tụi bạn chơi chung còn bảo thế nào mà chúng ta lại chơi chung được.
Mình cùng xã, trường cấp 3 cách nhà 6km. Hôm nào anh cũng qua nhà em rủ em đi học. Xe hỏng thì đèo em. Ngày ấy vô tư chẳng nghĩ gì nhiều, cứ cùng nhau lớn lên, cùng nhau cố gắng học.
Em chẳng biết anh rung động hay thích em từ lúc nào. Nhưng với em chắc có lẽ là vào năm học lớp 12 khi em và anh được cô xếp ngồi cùng bàn.
Bàn cuối lớp là trung tâm của mọi cuộc vui. Chúng ta đều học khối A nên đối với những môn khối khác thì rất lười học. Anh nhớ có lần vào giờ tiếng anh, em với anh chơi cờ caro trong lớp, bị cô giáo gọi đứng lên không. Và anh đã nhận hết lỗi về mình để em không bị phạt.
Các bạn hay tụ tập chỗ bàn cuối và ngồi rất chật, ngồi chen chúc nhau, đó lần đầu tiên anh ngồi sát em. Lúc ấy người em như có điện chạy qua vậy.
Năm ấy mình học lớp 12, có dịch thủy đậu. Cả lớp bị lần lượt. Anh bị nhẹ không phải nghỉ học, em ngồi cạnh anh bị lây của anh nặng hơn, nằm liệt giường phải truyền nước, không đi học được. Anh không thấy em đi học. Đi học về vội vã chạy qua nhà hỏi mẹ và còn mang sách về chép bài cho em.
Rồi áp lực học hành, thi cử, đến tận khi 2 đứa mình cùng đậu đại học thì lại học ở 2 thành phố khác nhau. Chúng ta ít gặp nhau hơn, chỉ nhắn tin và gọi điện nhưng mỗi lần về quê tụ tập với hội bạn thì chúng ta vẫn cùng đi.
Đi uống nước với các bạn, anh hay chọn loại nước mà em thích, mở sẵn nắp chai hoặc rót ra cốc cho em chỉ việc uống. Thói quen ấy đến tận những tháng năm sau này, khi mình là vợ chồng anh vẫn làm cho em.
Học được 1 năm, anh bỏ đại học ở thành phố ấy, thi lại vào trường học viện cảnh sát nhân dân. Và với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, anh đã trở thành học viên của Học viện cảnh sát.
Ngày anh trúng tuyển, người đầu tiên anh báo là em. Em đã rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng gần nhau.
Và đó cũng là ngày mà anh nói anh thương em, muốn chăm sóc em cả cuộc đời.
Những năm tháng sinh viên của em thật vui vì có anh bên cạnh. Mặc dù với đặc thù môi trường học tập, anh không được ra ngoài nhiều, nhưng cứ cuối tuần nếu sắp xếp được là anh ra ngoài dẫn em đi chơi hay chỉ là sang nhìn em một cái rồi về.
Chúng ta cũng như bao cặp đôi khác, cũng có lúc giận dỗi, cãi nhau. Nhưng anh luôn là người nhường nhịn và làm lành với em trước. Đến mẹ còn bảo chỉ có nó mới chịu được cái tính ẩm ương của mày. Thế mà mình cũng chịu đựng nhau được 15 năm đó anh nhỉ.
Năm ấy, sinh nhật em, tối thứ 7, trời mưa tầm tã. Lại vừa cãi nhau với anh hôm qua nên sinh nhật cả phòng ký túc xá tổ chức cho rồi cứ hỏi người yêu đâu. Em buồn chẳng muốn trả lời chỉ trực khóc. Rồi thấy anh gọi cho em, em giận dỗi không nghe. Có người gõ cửa, bạn em ra mở cửa, em vỡ òa bởi đó là anh. Người ướt như chuột lột nhưng trên tay là bó hoa hồng đỏ thắm và nói lời chúc mừng sinh nhật em.
Em nghĩ mình thật trẻ con vì giận hờn vu vơ, để anh phải vất vả. Nhưng cũng vui vì có một người thương em nhiều như thế.
Rồi em ra trường, về làm cô giáo làng và trở thành hậu phương vững chắc của anh. Anh cũng ra trường và được phân công công tác về một huyện nhỏ cách nhà 60km. Công việc bận rộn, vất vả nhưng cứ cuối tuần không phải trực anh lại tranh thủ về thăm em.
Cuộc sống cứ thế hạnh phúc và an yên từng ngày. Mùa thu năm ấy chúng ta về chung một nhà dưới sự chúc phúc của tất cả bạn bè và gia đình hai bên. Ai cũng bảo chúng ta sẽ hạnh phúc vì đã cùng nhau đi qua những năm tháng, những vất vả gian truân của một thời thanh xuân tươi đẹp để có được ngày hôm nay.
Nhưng đúng là ông trời luôn biết trêu đùa với số phận, Ngày hôm ấy em đang đứng lớp say xưa giảng bài cho học trò thì nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp của anh
“Alo,... Chị có phải là vợ anh H, đang công tác tại phòng CS điều tra về ma túy công an huyện... không? Anh bị một đối tượng tàng trữ ma túy tấn công khi chúng tôi đang tổ chức vây bắt, bị thương rất nặng, đang nằm tại bệnh viện X, chị và gia đình thu xếp lên ngay nhé.”
Em sững sờ và khụy xuống không nhớ lúc đó đã đến được bệnh viện để gặp anh như thế nào. Đến bệnh viện chỉ kịp nhìn anh lần cuối, bởi vì ông trời đã mang anh đi rồi, mang bố của con em đi rồi...
Hôm nay là tròn 5 năm ngày anh mất.
Cứ nhìn con em lại nhớ anh quay quắt. Con giống anh như hai giọt nước. Năm năm qua nỗi đau của em chưa bao giờ vơi, em tưởng chừng như anh chỉ đi công tác xa rồi sẽ về thôi. Em thắt lòng khi con chỉ tay lên di ảnh của anh và những tấm ảnh hai vợ chồng mình chụp từ thời cấp 3 và nói bố đang đi làm nhiệm vụ ở một nơi rất xa phải không mẹ? Có phải họ giữ bố lại không cho bố về với mẹ con mình không? Những lúc ấy em chỉ biết khóc nấc nghẹn, nuốt nước mắt vào trong và nói với con bố không về nữa nhưng chắc chắc bố sẽ luôn bảo vệ, che trở và yêu thương con.
Anh ở nơi xa hãy luôn phục hộ cho bố mẹ, cho em và con nhé. Để em có sức khỏe nuôi con trai của chúng ta sau này lớn lên sẽ luôn giỏi giang, dũng cảm và kiên định giống như anh.
Em sẽ mạnh mẽ để thay anh chăm sóc bố mẹ và chăm sóc con trai nhỏ của chúng ta.
Cả đời này gả cho anh, thanh xuân của em chỉ thuộc về anh - người đàn ông em thương yêu nhất cuộc đời!
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cứ Ngỡ Là Người Cuối Cùng Ai Ngờ Chỉ Là Lữ Khách | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.