Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
2025-12-18 11:35
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
***
Những ngày vừa qua, bộ phim Mưa đỏ của đạo diễn Đặng Thái Huyền đang làm mưa làm gió trên màn ảnh Việt và tạo nên sức hút cũng như tác động khá lớn đến thị hiếu, sự quan tâm và yêu thích của một bộ phận đông đảo khán giả thuộc đủ mọi lứa tuổi. Tôi cũng bị hút theo những bài báo bình luận, những video tương tác và những cuộc phỏng vấn bên lề, để rồi quyết định đi ra rạp xem phim tuy bản thân là một người không có niềm đam mê với điện ảnh phim truyện.
Và thật sự, sau khi xem xong, hơn 120 phút của phim đã khiến tôi thật sự mãn nhãn và rưng rưng xúc động. Phim Mưa đỏ đã chạm đến trái tim và cảm xúc của tôi, đưa tôi về với những ngày hè đỏ lửa năm 1972 ở Thành cổ Quảng Trị bên dòng sông Thạch Hãn kiêu hùng . Bộ phim cho tôi thấy tinh thần dũng cảm của quân và dân, sự hi sinh anh dũng quyết tử cho tổ quốc quyết sinh của các chiến sĩ trực tiếp chiến đấu bảo vệ Thành cổ, những nỗ lực trên bàn đàm phán… Tất cả điều đó báo chí từ khi bộ phim ra mắt đã phân tích và nói đến rất nhiều, rất sâu sắc nhưng ngoài những điều đó, bộ phim còn cho tôi thấy rõ số phận con người trong chiến tranh và đặc biệt nhất là hình ảnh của 2 thế hệ thanh niên, tri thức ở hai bên bờ chiến tuyến của cùng một đất nước trong một thời điểm.
Ở bên này chiến tuyến, ta thấy được khí thế hừng hực, lòng yêu nước vô bờ và tinh thần xung phong ra trận mạnh mẽ của cả 1 thế hệ trí thức đã gác bút nghiên lên đường ra trận như Cường, Bình, Tú, Tấn. Những chàng trai ấy, là sinh viên đại học hay học sinh mới tạm biệt mái trường đều đã tạm biệt sách vở, bút viết, giảng đường, gia đình, bạn bè để khoác lên những bộ quân phục, bước lên những chuyến tàu chở tân binh để cầm sung chiến đấu vì đất nước, vì một ngày mai tươi sáng cho dân tộc.

Đó là một bác sĩ quân y như bác sĩ Lê, dũng cảm xông pha vào chiến trường, dùng chính sức khỏe, tài năng và kiến thức của mình để cứu chữa cho thương bệnh binh trong hầm phẫu thuật thiếu thốn đủ bề. Đó là chàng trai đi lính đặc công trinh sát như Sen, trải nhiều trận mạc và luôn canh cánh nỗi lo lắng bảo toàn tính mạng cho đồng đội. Đó còn là chàng thợ điện vào lính như Hải, chiến đấu rồi hi sinh anh dũng sau khi bị tra tấn dã man mà không hề run sợ, nao núng. Đó là chỉ huy trưởng Trần Thành, dũng cảm hết mình khi vào trận nhưng hết đỗi đau đớn trước sự hi sinh mất mát của đồng chí, đồng đội xung quanh, luôn nhận nhiệm vụ khó khăn về phía mình và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi quyết định, miễn sao có lợi nhất cho quân mình và chiến trận. Và đó cũng là một anh nông dân hiền lành, học vấn chỉ lớp 7 nhưng hết mình chiến đấu, anh dũng, ngoan cường như đội trưởng Tạ. Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu. Họ đều không cúi đầu, chỉ gọi mẹ ơi, chị ơi như thể hiện tình thương, nỗi nhớ của mình trong giây phút cuối cùng và trước sau một lòng bảo vệ đồng đội, hết lòng và hết mình vì chiến thắng chung của đất nước.
Họ có thể còn có những phút dây yếu đuối, những trăn trở, đấu tranh nội tâm rất riêng để có thể vượt thoát lên được những ngây ngô, bỡ ngỡ, run sợ ban đầu của mình khi mới đến chiến trường Thành cổ Quảng Trị. Nhưng tất cả những Tạ, Sen, Cường, Hải, Tú, Tấn, bác sĩ Lê, chỉ huy trưởng Trần Thành đều là hình ảnh tiêu biểu và cụ thể hết mực của cả một thế hệ thanh niên, trí thức Việt Nam một thời, xông pha quên mình vào lửa đạn với tư tưởng, quyết tâm và lòng yêu nước lớn nhất. Họ mang tuổi thanh xuân, nụ cười, quyết tâm, sức trẻ và cả ước mơ, hoài bão của mình vào cuộc chiến với một mục tiêu rất rõ ràng: chiến đấu vì độc lập, tự do của tổ quốc. Chính nhờ điều đó, nhờ lập trường tư tưởng rõ ràng và kiên định đó và ý chí họ trước sau vẫn kiên cường, mạnh mẽ, không bị lung lạc, nhất tâm tiến về phía trước mà chiến đấu và chiến thắng dù cho có hi sinh, mất mát đến đâu.
Ở phía ngược lại bên kia bên kia chiến tuyến, những thanh niên sinh ra và lớn lên dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa dưới sự bảo hộ của đế quốc Mỹ như Hoàng, Thái hay Quang thì khác hẳn. Họ được sinh ra trong một chế độ khác, được nuôi dưỡng và học tập trong một môi trường và hệ tư tưởng khác hẳn. Có thể họ đủ đầy hơn, được đào tào bài bản hơn, nhưng họ không có một hệ tư tưởng nhất quán và đúng đắn để nghe theo, tin theo. Dẫn đến việc họ bị mất phương hướng, không tìm được mục tiêu cũng như lối ra cho cuộc đời mình, mà Quang chính là một hình ảnh tiêu biểu và rõ rệt nhất.
Quang là một sĩ quan được đào tạo tại trường võ bị Đà Lạt, sinh ra và lớn lên trong một gia đình theo Việt Nam Cộng Hòa. Anh có học thức, kiến thức, nhưng anh không có hệ tư tưởng để tin theo, không tìm ra những gì mình thật sự muốn làm, cần phải làm để cuộc sống của mình thật sự có ý nghĩa. Anh chỉ biết nuông chiều và làm theo cái tôi cá nhân rất lớn của mình, và việc đi ra chiến trường của anh chỉ là một cơ duyên để anh thể hiện chính bản thân mình. Anh không chiến đấu vì một cái gì ngoài để việc để có thể thể hiện mình, khả năng của mình, bởi lẽ anh đã nhận ra sự mục rỗng, bất tài của tướng lĩnh, chỉ huy quân đội Sài Gòn và chính quyền hiện tại. Anh từng nói với mẹ mình muốn ra chiến trường để trực tiếp chiến đấu, để ngửi mùi máu, mùi bom đạn chiến tranh… Với sự mất phương hướng và vô định tinh thần ấy, mục tiêu chiến đấu, quyết tâm chiến đấu của Quang cũng như của rất nhiều người xung lính Việt Nam Cộng Hòa khác thời đó là bằng không. Nên trong lòng họ có nhiều băn khăn, trăn trở, thậm chí giằng xé, đau đớn, vì khi đã không có hệ tư tưởng rõ ràng, con người không thể làm được điều gì cho đúng đắn hay quyết tâm. Và đã từng có một thế hệ thanh niên như vậy trên đất nước chúng ta trong những năm nước nhà còn chia cắt và hai miền hai chế độ.
Mưa đỏ như một lát cắt của lịch sử, đưa ta về với một giai đoạn có thể coi là khốc liệt nhất trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước của quân và dân ta. Bộ phim để lại cho khán giả nhiều cảm xúc và dư âm, đồng thời cũng cho chúng ta một góc nhìn đa chiều để nhìn nhận lại hình ảnh con người trong chiến tranh, cả bên này và bên kia chiến tuyến để từ đó có thể cảm nhận rõ hơn nỗi đau thời chiến là thế nào. Một đất nước nhưng tạm chia cắt hai miền, với hai chế độ khác nhau và những thanh niên, trí thức, rường cột của nước nhà cũng đã bị cuốn vào cuộc chiến với những tâm thế và tư tưởng khác nhau trong nỗi nhức nhối xé lòng khi anh em chung nhà, cùng là người Việt Nam phải tương tàn nhau, cầm súng bắn vào nhau…
Chiến tranh đã lùi xa, tất cả chỉ còn là quá khứ. Bộ phim một lần nữa đã nhắc lại cho khán giả, những con người thời đại mới hôm nay biết quý trọng hơn hòa bình, độc lập, tự do. Đồng thời cũng khiến cho tất cả ngậm ngùi về một thời kì lịch sử đau thương và kiêu hùng, không thể nào quên trong những trang sử vàng của dân tộc ta. Xin cám ơn nhà văn Chu Lai và toàn thể đoàn làm phim của Điện ảnh quân đội nhân dân Việt Nam đã cho khán giả một bộ phim hay, đáng nhớ, với nhiều góc nhìn đa chiều để có thể một lần nữa quay nhìn toàn cảnh giai đoạn lịch sử đặc biệt của dân tộc: mùa hè đỏ lửa 1972
© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Duyên Phận Đã Định Chia Hai Lối | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
















