Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tạm biệt em, tình đầu của tôi

2022-09-16 01:30

Tác giả: Jocasta Lyn


blogradio.vn - "Muốn yêu điên cuồng nhưng lại sợ không có đường lui". Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu câu nói của em. Tại sao, yêu đương mà lại sợ hãi, sợ không có đường lui? Tôi có hàng ngàn câu hỏi tại sao.Nhưng nếu có hỏi, chắc em cũng chỉ nghĩ rằng, tôi mãi mãi chẳng thể trưởng thành, không thể đồng hành cùng em bước vào tình yêu của thế giới người lớn. Có lẽ, bây giờ tôi vẫn nhớ, vẫn yêu em. Nhưng tạm biệt nhé, mối tình đầu của tôi.

***

Tôi và em chung một xóm trọ, em lớn hơn tôi 2 tuổi. Nhớ ngày đầu tiên gặp nhau, em mặc một chiếc váy hoa màu vàng, nhẹ nhàng và thuần khiết biết bao nhiêu. Lúc ấy, tôi cảm thấy nơi góc trọ cũ kỹ này dường như có thêm ánh sáng tươi đẹp. Ngày đầu tiên ở trọ, một thanh niên 18 tuổi lần đầu xa nhà có bao cảm xúc ngổn ngang, một chút bỡ ngỡ, một chút nhớ nhà và một chút hy vọng. 

Sau khi kết thúc video call với ba mẹ, tôi ngồi trước cửa trọ, nhìn xa xăm. Lúc ấy, tiếng đàn ghita phá tan sự yên tĩnh mịt mờ, em đang đàn, một thằng không có tế bào âm nhạc như tôi ấy vậy mà chăm chú nghe, tôi cảm thấy tiếng đàn hay xiết bao. Lúc ấy, tôi không biết đó là bài hát gì, có lẽ là một bài hát tiếng anh, thế nhưng tiếng đàn xa lạ lại khiến lòng tôi yên bình hơn bao giờ hết. Khi tôi nhìn em qua khung cửa sổ, nhìn em như một đóa hoa hướng dương vậy, vừa ấm áp lại bừng sức sống.

Ngày hôm sau, nhờ qua hỏi mượn cái ấm đun siêu tốc, tôi mới biết tên tuổi của em. Tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt tươi cười dịu dàng của em khi biết tuổi của tôi.

"Này nhóc! Chị lớn hơn em 2 tuổi đấy nhé!"

Lúc đấy, tôi vừa ngại ngùng vừa có cảm giác rung động đến lạ. Giọng nói của em mới ngọt ngào làm sao. Ngày ấy, khi mới đôi mươi... tôi chập chững biết yêu.

Những ngày sau đó, tựa như nước chảy thành sông, tôi chính thức theo đuổi em. Thuở ngây ngô chỉ biết đứng chờ người ta đi học về để đưa cái kẹo socola mua ở siêu thị, đôi khi là hộp sữa. Và rồi chúng tôi có những buổi đưa đón, đi chơi, đi ăn cùng nhau. 

thanh_-_xuan_12

Từ những con người xa lạ, chúng tôi dần thân thiết, mối quan hệ lấp lửng trên tình bạn, dưới tình yêu. Hành trình theo đuổi em vừa ngọt ngào vừa kích thích, đến nỗi một thằng con trai mới 18 tuổi như tôi, lại đã nghĩ sự hiện diện, góp mặt của em trong tương lai.

Rồi mối quan hệ của chúng tôi dần xa hơn, cùng cắm trại, xem phim, đặt cho nhau những biệt hiệu đặc biết trên Messenger. Tuy chưa chính thức ngỏ lời, vậy mà những người xung quanh đều chắc mẩm chúng tôi là người yêu. Là một người con trai, đương nhiên tôi sẽ lên kế hoạch tỏ tình.

Đêm ấy, vốn tôi định tỏ tình với em, chả ngờ em lại hẹn tôi ra góc trọ. Lạ lùng làm sao, hôm ấy xóm trọ rất vắng, chỉ có ánh trăng sáng làm bạn. Hai chúng tôi tâm sự một hồi lâu, tôi hồi hộp đến lạ, thầm nghĩ phải đổi kế hoạch. Đang suy nghĩ vẩn vơ, một cảm giác mềm mại từ môi truyền tới, ấm tận tâm cam. Em hôn tôi, cả đôi mắt và lông mi em run nhè nhẹ. Tôi chưa kịp hồi hồn, em đã buông ra, giọng điệu oán trách tôi.

"Chả biết phải đợi em đến lúc nào, vậy nên chị hành động trước đấy, làm người yêu chị nhé!"

Trong đầu tôi tựa như có pháo hoa, khoảnh khắc ấy em xinh đẹp, dễ thương hơn bao giờ hết. Và rồi, chúng tôi chính thức trở thành người yêu. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào. Tôi nhớ những nụ hôn từ ngây ngô đến mãnh liệt, nhớ những phút giây hứa hẹn, những cái ôm, những cái nắm tay, nhớ giọng hát của em thì thầm bên tai tôi. Chị gái tôi thường nói "Tình yêu của hai đứa mày như kiểu ngôn tình vậy, tình chị em nhìn dễ thương xỉu!". Lúc đó, tôi cảm thấy may mắn khi có em, cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhất trần đời. 

Và tình yêu đôi khi cũng có cãi vã, nhưng tôi và em luôn dung hòa, cố gắng vì đối phương mà thay đổi. Tôi đã không còn là thằng nhóc lơ ngơ, tôi ăn mặc già dặn, biết suy nghĩ và có những cử chỉ người lớn hơn để có thể bảo vệ, để chững chạc hơn khi bên em.

thanh_-_xuan10

Nhưng rồi bước ngoặt ập đến, dịch bệnh COVID diễn biến phức tạp. Tôi và em hai người đều về quê và chính thức yêu xa, những tưởng chỉ xa nhau 1, 2 tháng, ấy vậy mà dịch bệnh trầm trọng khiến chúng tôi phải xa nhau một năm, và bây giờ là cả một đời.

Những ngày đầu yêu xa, chúng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc bởi những dòng tin nhắn đầy tình cảm. Nhưng rồi khoảng cách địa lý, thời gian, những yếu tố khách quan cũng khiến tôi và em cãi nhau, những lo lắng, nghi ngờ khiến chúng tôi ngày càng xa cách. 

Rồi em bước vào giai đoạn thực tập, em lại rời quê ra thành phố xin việc. Còn tôi thì vẫn mắc kẹt ở quê dó diễn biến dịch bệnh địa phương quá phức tạp. Khi ấy, em chuẩn bị bước vào thế giới của người trưởng thành, đầy hoài bão và màu sắc. Còn tôi vẫn chỉ là một thằng sinh viên phụ thuộc cha mẹ. 

Tôi và em trở nên ít nhắn tin hơn, những đêm tối chờ em tan làm tôi mới dám gọi điện hỏi thăm. Em chỉ nói được hai ba câu rồi nói đi làm mệt, muốn nghỉ ngơi. Tôi của lúc ấy chỉ muốn mọc cánh để bay ra thành phố, đến bên em và xoa dịu nỗi mệt nhọc của em.

Và rồi ngày ấy cũng đã tới.... Sau cuộc trò chuyện nhạt nhẽo, tôi hỏi em.

"Em đã thay đổi rồi đúng không, em không còn như trước!"

Em im lặng.

"Những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh cảm giác em quan tâm những mối quan hệ bên ngoài hơn anh!"

"Em đã định đợi anh ra Đà Nẵng mới nói, nhưng giờ anh đã cảm nhận rồi thì em nói luôn nhé!"

"Em muốn nói gì?"

"Mình chia tay nhé!"

Những dòng tin nhắn của em lạnh lùng, thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bình tĩnh của em.

thanh_-_xuan10

"Cho anh biết lý do?"

"Bây giờ em chỉ muốn tập trung với công việc, em muốn lo cho tương lai hơn là tình yêu?"

"Thẳng ra là em hết yêu anh đúng không em?"

"Không, em yêu anh, em muốn yêu điên cuồng nhưng lại sợ không có đường lui. Có thể ở độ tuổi của anh, tình yêu là một thứ gì đó lớn lao và chiếm toàn bộ cuộc sống này. Nhưng em đã bước ra đời, đối với em yêu đương bây giờ như một gánh nặng, em không muốn tiếp tục gánh vác. Anh bây giờ chỉ là sinh viên, mà em đã bước ra va chạm với xã hội. Có lẽ, giữa chúng ta đã không còn sự đồng điệu, em không muốn tiếp tục với một tình yêu ngây thơ nữa."

Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy em vô tình làm sao, lời nói của em như dao cứa vậy. Em lạnh lùng, bình tĩnh đến cực điểm.

"Anh cũng đã thay đổi, nếu em muốn, anh có thể gánh vác cùng em!"

"Không! Em không muốn tiếp tục nữa, nếu có thể... chúng ta hẹn gặp lại nhau ở tương lai, một tương lai mà cả anh và em đều đã mạnh mẽ, trưởng thành và tốt đẹp hơn anh nhé!"

Tôi cười khẩy, hỏi lại em.

"Tại sao không cùng nhau vượt qua khó khăn, mà phải chờ nhau thành công mới bên nhau hả em?"

Em lại im lặng...

Chừng vài phút sau, em gửi tin nhắn âm thanh qua cho tôi.

"Dù sao thì, cảm ơn anh đã cho em một tình yêu ngây thơ đẹp đẽ. Nhưng em xin lỗi, có lẽ từ phút tỏ tình với anh em đã sai, em đã quá vội vàng, lúc đó em cũng nghĩ cứ yêu mặc kệ tương lai, nhưng em đã sai. Anh và em ngay từ đầu đã không chung đường."

"Vì tuổi tác hả em?"

"Có lẽ vậy,... hoặc có lẽ, em đã thay đổi, không còn là cô gái ở cùng xóm trọ ngày xưa nữa!"

thanh_-_xuan_8

Giờ tôi đã hiểu, em đã chẳng còn yêu tôi nữa...

"Chúc em hạnh phúc, chị cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời chị. Bây giờ, chúng ta vẫn là bạn bè, hay đơn giản là chị em trong xóm trọ như ngày xưa."

Em đổi xưng hô, tựa như khẳng định rằng chúng tôi đã chẳng còn là gì của nhau.

"Không, nếu đã xa nhau, anh tình nguyện cả đời này không gặp lại em."

Tôi và em chính thức chia tay.

Trí nhớ của tôi kém, học bài chưa bao giờ thuộc làu, ấy vậy mà từng kỷ niệm, ngay cả ánh mắt, nụ cười, lời nói của em tôi lại nhớ như in. Đêm đó, tôi thức trắng cả một đêm. Có lẽ, em có khóc, nhưng rồi lại ngủ một giấc thật ngon để sáng sớm đi làm. Còn tôi, tôi nhốt mình trong phòng kín, mân mê điếu thuốc. Rít từng hơn thật sâu, nhưng cũng chả thấm tháp, cũng không thể xoa dịu trái tim. Đau, đau đến nghẹt thở.

"Muốn yêu điên cuồng nhưng lại sợ không có đường lui". Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu câu nói của em. Tại sao, yêu đương mà lại sợ hãi, sợ không có đường lui? Tôi có hàng ngàn câu hỏi tại sao.Nhưng nếu có hỏi, chắc em cũng chỉ nghĩ rằng, tôi mãi mãi chẳng thể trưởng thành, không thể đồng hành cùng em bước vào tình yêu của thế giới người lớn. Có lẽ, bây giờ tôi vẫn nhớ, vẫn yêu em. Nhưng tạm biệt nhé, mối tình đầu của tôi.

© Jocasta Lyn - blogradio.vn

Xem thêm: Quán quen nào còn nhắc tên chúng mình | Radio Tình yêu

Jocasta Lyn

Cuộc sống.. Muốn khó sẽ khó... Muốn dễ lại càng dễ. Tùy bản thân mình muốn ra sao thôi mà!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top